Bạn đang truy cập vào diễn đàn cũ của Đamsan.Net. Diễn đàn này không nhận đăng kí thành viên mới cũng như bài viết mới kể từ ngày 11-02-2012. BQT.
Không có gì cao siêu đâu. Chỉ là lấy cái hay trong sách mà đem ra cho mọi người đọc để cảm nhận mà thôi. Mong rằng ai có những điều gì phiền não khi đọc những bài này sẽ cảm tìm cho mình được lời giải hoặc là trải nghiệm được nhiều điều hơn.
Thấy người hay, thì phải cố mà bắt chước; thấy người dở thì phải tự xét xem có dở như thế không để mà sửa đổi.Chính mình có điều hay, thì phải cố mà giữ lấy; chính mình có điều dở, thì phải cố mà trừ đi.Người chê ta, mà chê phải, tức là thầy ta; người khen ta, mà khen phải, tức là bạn ta; còn người nịnh hót ta lại là người cừu địch hại ta vậy.Cho nên người quân tử trọng thầy, quí bạn và rất ghét cừu địch, thích điều phải mà không chán, nghe lời can mà biết răn... như thế dù muốn không hay cũng không được.Kẻ tiểu nhân thì không thế. Cực bậy, mà lại ghét người chê mình; rất dở, mà lại thích người khen mình; bụng dạ như hổ lang, ăn ở như cầm thú, mà thấy người ta không phục, lại không bằng lòng; thân với kẻ siểm nịnh, xa cách kẻ can ngăn, thấy người chính trực thì cười, thấy người trung tín thì chê... Như thế thì dù muốn không dở cũng không được.Lời Bàn:Cái đạo tu thân rút lại chỉ có biết theo điều hay, biết tránh điều dở. Mà muốn tới cái mục đích ấy, thì không những là tự mình phải xét mình lại còn phải xét cái cách người ở với mình nữa. Đối với người, cần phải biết hai điều: Ai khen chê phải, khuyên răn hay, thì phục, thì bắt chước; ai chiều lòng nịnh hót, thì tránh cho xa, coi như quân cừu địch. "Nên ưa người ta khuyên mình hơn người ta khen mình" có như thế, thì mới tu thân được.Tuân Tử: tên thật là Huống, tên tự là Khanh, người nước Triệu, sinh ra sau Mạnh Tử độ 50 năm, thấy đời bấy giờ cứ loạn luôn mãi và phong hóa suy đồi, làm sách nói về lễ nghĩa, lễ nhạc, cốt ý để chỉnh đức và hành đạo.
ITLOVER:Cho em hỏi câu lạc đề tí, vô topic này có cần phải rành tiếng Hoa không? tại em 1 chữ Hoa cắn đôi không biết!!!!
Bạn có thấy ở đây ai dùng tiếng hoa để viết bài không. Chỉ cần đọc và hiểu là được rồi. Nếu muốn bạn có thể cho cảm nhận và post nhừng đều hay lên cho nhiều người thưởng thức. Thân mến
Đào Hoa Ảnh Lạc Mai Thần Kiếm Bích Hải Triều Sinh Táng Ngọc Tiêu
trong mỗi con người ai cũng có 1 sự tham lam,cũng giống như anh chàng bị mất áo thâm kia.nhưng có mấy ai đã kiểm chứng đc sự tham lam của mình ở mức độ nào.và theo tỉu đệ nghĩ những người có cơ hội để thấy đc sự tham lam của mình thì mỗi người đều phải trả một cái giá nào đó,dù là lớn hay nhỏ.
thật may là tỉu đệ đã có cơ hội để kiêm chứng lòng tham của mình rồi.
Năm 2004,chân ướt chân ráo xuống SG học đại học.lần đầu tiên phải xa gia đình,mình cảm thấy thật tự do,muốn làm j thì làm.và tỉu đệ đã mặc sức bay nhảy,ăn chơi với bạn bè.rồi đi đánh bài,cá độ đá banh.lúc đầu mới chơi thì ăn dữ lắm,sao mình thông minh quá,bắt trận nào cũng trúng.sau một thời gian trong tay đã có 5-6tr tiền chùa,tỉu đệ muốn mua cho mình 1 cái điện thoại,nhưng chưa đủ tiền nên tiếp tục đầu tư.đến khi đủ rồi thì lại ra loại dt khác đẹp hơn,xịn hơn.lại đem số tiền mình có tiếp tục đầu tư.....nhưng kết quả thì ko dc như mong muốn,đầu tư bắt đầu đi xuống.sau 1 thời gian nữa đã bị thua lỗ,số tiền mẹ gửi xuống đóng học phí đã vỗ cánh bay đi.....
đó là cái giá mà tỉu đệ phải trả để biết đc 1 điều:"mình thật là tham lam".
ko biết đối với các huynh đệ,tỷ muội thì cái giá đó là đắt hay rẻ???
còn đối với tỉu đệ bây giờ thì cái giá đó thật quá rẻ.có rất nhiều người đã phải trả những cái giá rất đắt,có khi là thân bại danh liệt mới có thể biết đc điều đó.và còn có những người chưa đc biết điều này.
tất nhiên ko phải bất kỳ ai hiểu đc điều này đều phải trả giá.và tỉu đệ hy vọng anh em DAM SAN đều ở trong trường hợp này.
tỉu đệ kêu gọi anh em,những ai có bài học j hay thì hãy chia sẻ để mọi người cùng học tập và hoàn thiện bản thân.
leehonso:Có một chàng trai đi bán rùa trong một cái chợ náo nhiệt nọ. "Rùa đây! Rùa đây! Ai mua rùa? Hạc sống ngàn năm, rùa sống vạn năm. Rùa sống một vạn năm, giá rất rẻ!" Một ông trung niên nghe nói rùa sống được vạn năm, liền mua một con. Nhưng chẳng may, hôm sau rùa đã chết. Và ông ta liền chạy ra chợ tìm người bán rùa, bực tức nói: "Này, thằng lừa đảo! Mày bảo rùa sống được vạn năm, sao tao mua về mới đêm qua đã chết?" Chàng trai bán rùa cười ha hả, trả lời: "Thưa ông, như vậy thì xem ra đúng vào đêm qua rùa vừa tròn một vạn năm tuổi."
Không biết có phải do Leehonso là dân marketing hay không mà post truyện này cũng một phần dính tới Marketing, hay Leehonso muốn chửi xéo tui đây? Thôi thì có một truyện cũng liên quan về buôn bán, quảng cáo.-----------------Bán Mộc Bán GiáoCó người nước Sở làm nghề bán mộc, vừa bán giáo.Ai hỏi mua mộc, thì anh ta khoe rằng: "Mộc này thật chắc, không gì đâm thủng."Ai hỏi mua giáo, thì anh ta khoe rằng: "Giáo này thật sắc, gì đâm cũng thủng."Có người nghe nói, hỏi rằng: "Thế bây giờ lấy giáo của bác đâm vào mộc của bác, thì thế nào?"Anh ta không đáp ra làm sao được. Lời Bàn:Ôi! một cái chắc, đâm không thủng, với một cái sắc, đâm gì cũng thủng, hai cái phản đối hẳn nhau thì cùng đi với nhau sao được! Thế mà người nước Sở dám khoe mộc, lại khoe giáo luôn ngay một lúc. Chẳng qua là chỉ vì mối lợi mà thành ra noi dối. Nhưng cái trò nói dối hay cùng, khi người ta hỏi đến lẽ, là không đối đáp làm sao được nữa. Có khác gì kẻ đem tượng gỗ ra chợ bán, khoe rằng: "Ai mua tượng về nhà, thì được giàu sang." Đến lúc có người bẻ: "Thế sao bác không để ở nhà cho được giàu sang, lại mang ra chợ bán làm gì?" thì tắc khẩu mà đành vác tượng về. ----------------------------- Còn ngày nay cũng có một truyện, để tui kể các bác nghe.có một anh chàng tên là lì hỏng sợ rất thích thổi tiêu, nhưng anh ta thổi không hay được nên muốn tìm thầy học. Tới gặp thầy thì vì học phí cao quá, không đủ tiền, nên anh ta về nhà làm tiêu đi bán. Đêm tiêu ra chợ anh ta rao "tiêu đây, tiêu rất hay, ai chưa biết thổi thổi vào là kêu, ai thổi dở thổi vào thì hay" có nguời lại hỏi....... Anh ta mang tiêu về nhà.
Trang nhà : http://tanduy.tk/
Gương mặt Damsan.net
Diễn đàn Saxophone
Try kỷ là cái mà Damsan có rất nhiều, nên tui post bài này.
TRI KỶ
Bảo Thúc chết, Quản Trọng thương tiếc, khóc như mưa, ướt đầm cả vạt áo. Có người hỏi: "Ông với Bảo Thúc không phải là họ hàng thân thích gì, mà sao ông thương khóc quá như vậy?"
Quản Trọng nói: "Ngươi không rõ, để ta nói cho mà nghe. Ta lúc nhỏ khốn khổ, thường buôn chung với Bảo Thúc, lúc chia lãi, bao giờ ta cũng lấy phần hơn, mà Bảo Thúc không cho ta là tham, biết ta gặp cảnh quẫn bách bất đắc dĩ phải lấy thế. Ta ở chỗ chợ búa thường bị lắm kẻ nạt dọa, Bảo Thúc không cho ta là hèn nhát, biết ta có lượng bao dong. Ta bàn việc với Bảo Thúc, nhiều khi việc hỏng, Bảo Thúc không cho ta là ngu, biết có lúc may, lúc không may, cho nên công việc thành hay bại. Ta ba lần ra làm quan, bao lần bị bãi, Bảo Thúc không cho ta là bất tiếu biết ta chưa gặp thời, chưa tìm được vua giỏi. Ta ra trận ba lần, đánh thua cả ba, Bảo Thúc không cho ta là bất tài, biết ta còn có mẹ già phải phụng dưỡng. Ta nhẫn nhục thờ vua Hoàn Công, Bảo Thúc không cho ta là vô sỉ, biết ta không giữ tiểu tiết, có chí làm ích lợi cho cả thiên hạ... Sinh ra ta là cha mẹ, biết ta là Bảo Thúc. Mà đối với người biết mình, mình đem cả tính mệnh ra hiến còn chưa cho là quá, huống chi thương khóc thế này đã thấm vào đâu!"
LỜI BÀN:
Khó thật! Ở đời mình giao thiệp với nhiều người, bè bạn tưởng vô số, nhưng hồ dễ đã được mấy người thực gọi là tri kỷ. Thế nào là tri kỷ? Tri kỷ là người biết mình, nghĩa là đồng thanh, đồng khí, đồng chí, đồng tâm với mình, chơi với mình rất thân thiết, bao bọc che chở cho mình, lúc sống cùng hưởng, họa cùng đau, lúc chết, tưởng cho chết với nhau cũng không hối. Quí thật! Người tri kỷ! cho nên cổ nhân có câu nói: "Ðắc nhất tri kỷ, khả dĩ bất hận" nghĩa là ở đời có được một người tri kỷ cùng không còn ân hận gì nữa; lúc sống, có được một người biết mình, thì mình chết cũng không lấy làm uổng đời.
em cũng có 1 câu chuyện, xin góp vui
Có 1 ng` ra 1 cuộc thi, cuộc thi này chỉ cho lần lượt từng người tham gia, ai đăng kí cũng phải đóng 1 ít tiền gọi là lệ phí, phần thưởng cho ng` thắng cuộc khá cao( gấp cả trtăm lần lệ phí í ) Cuộc thi bắt đầu, ng` chủ đưa ra 1 hạt thóc độ lớn trung bình, và điều kiện để chiến thắng là : ng` dự thi đc đi wa 1 cánh đồng, ai lấy đc 1 hạt thóc lớn hơn hạt thóc đề ra thì sẽ thắng, hạt thóc càng lớn, phần thưởng càng cao, điều kiện bắt buộc là ko đc way lại, phải đi 1 mạch tới đầu kia cánh đồng, và chỉ đc lấy 1 hạt thóc mà thui, lỡ lấy hạt nào thì ko đc thay đổi.
Và ...
Ng` đầu tiên bắt đầu, anh ta đi vào cánh đồng, lúc đầu các hạt thóc rất lớn, càng đi, thóc càng lớn hơn, anh ta thấy vậy nên ko lấy vội, mà cứ đi tới. Nhưng ..... khoảng giữa cánh đồng bắt đầu có thay đổi, các hạt thóc bắt đầu lộn xộn về kích thước, anh ta cứ hi vọng là đi tới sẽ tìm đc hạt lớn hơn nên cứ thế mà đi. Kết wả là ở gần bờ bên kia chỉ là những cây lúa còi cọc, toàn hạt lép.
Anh ta cũng như nhìu ng` sau đó, đã thất bại chỉ vì lòng tham, khi ra về ko ai cho ng` sau mình biết cách vượt wa cuộc thi vì 1 lý do đ7n giản " Không ăn đc thì đạp đổ"
Ng` tổ chức cuộc thi đã kím đc khá nhìu tiền do đánh trúng tâm lý của ng` khác.......
Hjz, chả bik có đúng ko nữa, đọc cách đây cả năm rùi, chỉ nhớ mang máng vậy thui, mời mọi người bình luận dùm em