Bạn đang truy cập vào diễn đàn cũ của Đamsan.Net. Diễn đàn này không nhận đăng kí thành viên mới cũng như bài viết mới kể từ ngày 11-02-2012. BQT.
Ngoài 1 số người có truyền thống văn nghệ trong gia đình . Họ thích sáo từ bé và học thổi sáo hay các nhạc cụ dân tộc . Nhưng cũng không ít bạn học thổi sáo vì 1 vài lý do nào đó . Lý do đó thây đổi theo thời gian từ lúc đầu nghe 1 khúc nhạc về sáo ...và sau khi đã cầm cây sáo thực sự đặt lên môi .
Em xin lấy mình ra làm ví dụ và chia sẽ những gì em đã trãi wa và cảm nhận từng ngày .
Cách đây 4 tháng , em và người yêu có xích mích . Nguyên nhân xích mích là do em có quá nhiều thời gian rãnh rỗi . Và luôn muốn người yêu bên cạnh . Thời gian đó em mở lại những bản nhạc em và người ấy đều thích và suy ngẫm . Lúc này em mới phát hiện . Những bài hát đó đều có tiếng sáo ... Và nó khiến em thoải mái vô cùng . Không buồn nữa . Em lên google search hết 1 ngày tìm nơi bán sáo và học sáo . Và ngày hôm sau tậu cho mình 1 cây sáo nứa 70k của thầy Trần Trung . :D
Hàng ngày , vác cây sáo thổi ti toe ... chả ra hồn . Nhà em có 1 thằng em trai , nó học và làm ca sĩ . Đánh organ rất hay . Nhưng cái thằng xấu tính ... thấy mình thổi sáo nó ko trao đổi cho tý exp . Mà chỉ cười khinh khỉnh ... như "chị bày đặt quá , chả bik quái j mà cứ ôm cây sáo thổi chẳng ra hơi " ... từ đó em ko thổi sáo ở nhà nữa . Và bỏ lun ko tập sáo nữa . <--- thật xấu hổ . >"<
Rồi 1 ngày sau tết . Đầu tháng 3 này , vô tình em lại vào Đam San . Và ... đọc 1 vài topic . Ko biết sao bỏ sáo rùi mà vẫn ham hố bon chen . Đọc những bài của anh ktsChuyen ... em thấy mình thật đáng xấu hổ . Và thật sự ... buồn bản thân vô cùng . Em lại vác sáo ra tập ... nhìn cây sáo em lại thấy có lỗi với nó ... vì đã quăng nó 1 xó lâu rồi . Lúc có thời gian thì bỏ lỡ . Bây h bận túi bụi lại đâm ra ghiền . >"< . Chả hiểu được cái ngu của mình nữa .
Đam mê hay ko đam mê . Em ko biết nữa . Chỉ biết bây h xa cây sáo em thấy ngứa ngáy tay chân quá . Dù em thổi hok ra hơi . Cũng thix cầm cây sáo bấm từng nốt ...cây sáo lạnh lạnh đôi tay ^^ .
Hồi ở cv Gia Định , em có làm rớt cây sáo 1 lần và kết quả là nó nứt . Bó tay . Lòng đau nhưng cứ phải giả bộ nói ko sao . Cây sáo thổi ko ra thì giữ làm gì ... Về nhà lấy khăn ra lau , lấy kính xăm xoi . Thấy bùồn mình tiếp . T__T .... Giờ cây sáo nó ghét em rùi ... thổi mãi cũng hok ra tiếng nữa :(( hú hú .
Mọi người có ai học sáo chỉ vì muốn thổi cho người yêu nghe ? Muốn học sáo để thổi 1 bài tự thưởng cho mình ? Hay học sáo để trình diễn trước sân trường thầy cô ? Cùng chia sẽ he !
Thì mình tập sáo cũng là để biểu diễn, nhưng mình...không có người yêu nên đành thổi cho các bạn trong lớp, bà con chòm xóm nghe Rồi dần dần, máu nghệ sỹ nổi lên thì xung phong tham gia văn nghệ, biểu diễn từ thiện,...từ khi có sáo là tớ như lột xác vậy, tham gia hoạt động xã hội nhiều hơn (không biết sau khi tập kéo nhị thì lột cái gì nữa )
chị Trà đá ? có người em học organ và thanh nhạc thì em cũng có rất là nhiều nhiều em, đứa thì piano, đứa kéo violin,...nhưng quả thật các em ít tuổi mà rất giỏi, học nhạc bài bản khiến một người tự tập như Sapin đôi lúc cảm thấy sao mà khó có thể dung hoà. Thế nhưng anh em vẫn gặp nhau đều đều, quay clip hoà tấu rồi post lên mạng cho mọi người xem, thế là sướng!
ngoài ra, thầy Sơn có đề cập đến việc thổi sáo để tăng cường sức khoẻ, không biết có đúng không!? Và theo quan điểm của mình thì thổi sáo rất thích hợp với phái nữ: rèn luyện phổi, khi tập ưỡn ngực thẳng lưng thì sẽ có giáng rất đẹp
Kéo nhị, thổi sáo để thêm yêu đất nước Việt Nam, để thêm mến Đamsan.net!!!
Mình thổi sáo để thoả mãn tâm hồn mình và tìm tòi những cảm xúc mới trong những bản nhạc . Và nếu sau này có tâm hồn nào thích nghe mình thổi thì bất kể là ai mình sẵn sáng thổi cho họ nghe .
Hiện tại , với tiếng sáo mình cảm thấy thật vui vẻ tâm hồn cân đối . Nói chung là yêu đời
Giải lao với cây sáo mình cảm thấy sáng suốt hơn nữa chứ
mọi người đến với sáo trúc với nhiều lý do khác nhau . còn mình thì đến với nó chỉ vì khi vui, khi buồn , khi thất vọng , chán chường đôi khi có cả tuyệt vọng nữa không biết nói với ai . những lúc như thế cầm cây sáo thổi lên , bao nhiêu tâm sự đều được dàn trải lòng minh thấy nhẹ nhàng hơn , hít một hơi tràng đầy lồng ngực lại tiếp tục sống và làm việc tiếp . cứ như thế càng ngày mình càng yêu tiếng sáo hơn và bây giờ quyết tâm đi học đàng hoàng bài bản để tiếng sáo càng ngày càng hay hơn ( mặc dù tốn rất nhiều thời gian và ảnh hưởng rất nhiều tới việc cơm áo gạo tiền hàng ngày nhưng mình vẫn cố gắn đi học và luyện tập đầy đủ ) .
con đường dẫn tới thành công ở bất cứ một lĩnh vực gì cũng đều khó khăn chứ không riêng gì sáo trúc . và năng khiếu chỉ là một phần nhỏ để dẫn tới thành công mà thôi còn lại là thời gian khổ luyện. đôi khi phải hy sinh nhiều thứ để đạt được 1 thứ chứ không chỉ đơn giản muốn được là được . vì thế mình chúc các anh em trên diễn đàn _ những người mới tập và đang tập hãy kiên trì đừng nản lòng thì một ngày không xa sẽ thổi được mà thôi. ( trời ơi ! sao hôm nay tui viết bài sến quá ta! )
ktschuyen: mọi người đến với sáo trúc với nhiều lý do khác nhau . còn mình thì đến với nó chỉ vì khi vui, khi buồn , khi thất vọng , chán chường đôi khi có cả tuyệt vọng nữa không biết nói với ai . những lúc như thế cầm cây sáo thổi lên , bao nhiêu tâm sự đều được dàn trải lòng minh thấy nhẹ nhàng hơn , hít một hơi tràng đầy lồng ngực lại tiếp tục sống và làm việc tiếp . cứ như thế càng ngày mình càng yêu tiếng sáo hơn và bây giờ quyết tâm đi học đàng hoàng bài bản để tiếng sáo càng ngày càng hay hơn ( mặc dù tốn rất nhiều thời gian và ảnh hưởng rất nhiều tới việc cơm áo gạo tiền hàng ngày nhưng mình vẫn cố gắn đi học và luyện tập đầy đủ ) .con đường dẫn tới thành công ở bất cứ một lĩnh vực gì cũng đều khó khăn chứ không riêng gì sáo trúc . và năng khiếu chỉ là một phần nhỏ để dẫn tới thành công mà thôi còn lại là thời gian khổ luyện. đôi khi phải hy sinh nhiều thứ để đạt được 1 thứ chứ không chỉ đơn giản muốn được là được . vì thế mình chúc các anh em trên diễn đàn _ những người mới tập và đang tập hãy kiên trì đừng nản lòng thì một ngày không xa sẽ thổi được mà thôi. ( trời ơi ! sao hôm nay tui viết bài sến quá ta! )
Mình cũng giống như bạn
tiếng sáo giúp cho tui thư gian.
1. được nghe những bài nhạc mình thích
2. được thổi những bài nhạc mình thích
3. khi thổi sáo thì mọi suy nghĩ đều tập trung vào giai điệu bản nhạc. làm quên đi mệt mỏi. giảm stress. làm cho tâm hồn yên bình trở lại.
đó là lý do tui thích sáo
nghe mọi người ở damsan tâm sự nên em cũng muốn có vài dòng tâm sự cùng anh em
lần đầu tiên nghe tiếng sáo là của 1 anh bạn cùng làng hình như là bài "thư tình của quang lê"thế là mê liền à.ro6i` tự mày mò học thổi mãi mới được bài "sòn sòn đô sòn"sướng mê người luôn.rồi vào NAM đi làm vô tình lên mạng và biết đến damsan.rồi đi offline cuối năm và giờ là 1 thành viên chính thức của damsan
nói đến sáo thì sáo như 1 người bạn của mình những lúc vui buồn,một người bạn tri âm,những lúc bị tress.vào NAM xa nhà nhớ mẹ,nhớ người yêu
(quyết luyện 1 bài sáo hay "đồng thoại" đó để tặng cô ấy nhưng giờ thì cô ấy nói "mình chẳng là ji của nhau cả" buồn nghê".nhưng giờ vẫn đén với sáo và càng yêu sáo hơn nữa)
nói như ktschuyen "phải bỏ cả miếng cơm manh áo và vẫn đến với sáo".giờ ko cầm cây sáo là nhớ,nhớ như nhớ người yêu luôn
sáo là 1 người bạn tri kỷ ,try âm và những người đến với sáo phải là người có cái tâm,có lòng đam mê
chính vì vậy em ko coi" thổi sáo tặng người yêu là sự sỉ nhục với nghệ thuật" mà thổi sáo tặng nguời yêu là khởi đầu đầu cho 1 lòng đam mê với cây sáo trúc vì ai đến với sáo đều là người có tâm trạng cả(ko có tâm trạng thì ko thể thổi 1 bài sáo hay,có hồn được)
đâu có đâu, tui đâu có bày mọi người "phải bỏ cả miếng cơm manh áo và vẫn đến với sáo" và tui cũng chưa làm được đến mức đó mà. hàng ngày tui cũng phải đi làm và tối về vẫn phải lọ mọ làm thêm chứ có dám bỏ cả miếng cơm manh áo đâu. vấn đề là cố gắng dành cho nó một chút thời gian và cắt giảm thời gian lo cho việc cơm áo gạo tiền lại một chút chứ không ăn là chết thiệt đấy chứ đừng có đùa.
có đam mê là tự khắc sẽ sắp xếp được thôi ah. có gì đâu mà nhiều người than không có thời gian tập . đang chạy xe máy trên đường vẫn tập được cơ mà... có nhiều thời gian lắm .
Ai đến với sáo đều có những lý do riêng của mình, mỗi người lại có một lý do riêng của bản thân họ, và tôi, tôi cũng thế: Câu chuyện của tôi xin được bắt đầu: Tôi đến nhà anh tôi <ăn cỗ> thì thấy anh thổi sáo bài "Lòng mẹ" rồi thì "kiếp đỏ đen", " vầng trăng khóc" ===> tôi thích====> Học luôn Học sáo không đơn giản như tôi nghĩ, nhất là đối với một người ghét hát hò như tôi. tôi xin anh một cây về nhà học thử. chiều hôm đó thổi bập bệ được bài "lá xanh", "Tập đếm"... tôi cứ thổi thổi suốt cả buổi chiều==> tôi thích Chỉ khổ cái lỗ tai của ông hàng xóm... Ngày thứ nhất..., ngày thứ 2,.... rùi ngày thừ 3... thứ 10... Lá vẫn chỉ " Xanh " mà không chịu vàng, và chắc là tôi thổi thành công bài nay quá đến mức ông hàng xóm phải sang nhà bảo tôi ngừng thổi vì đã làm ông mất ngũ cả tuần nay rồi. Phũ Phàng... tôi chợt nhận ra rằng: hẳn các thiên tài âm nhạc phải có những ông hàng xóm vĩ đại lắm, và để trở thành thiên tài hẳn họ cũng phải làm khối người mất ngủ vì..Tiếng ồn. Thôi! không học sáo ở nhà nữa tôi đi tìm chỗ học sáo, chỗ đó phải ít người (thật ít người thôi) nghĩ thế quái nào tôi lại tìm đến đây, nơi này thì ít người thật, nhưng lại lắm...Ma. Vâng tôi mò ra nghĩa địa tập sáo ( thật đấy), tôi kiếm một cây cao sát nghĩa địa, leo lên và ngồi vắt vẻo trên cây thổi sáo ( chẳng biết các cụ nằm dưới kia có quật mồ dậy mà quát tôi vì tôi ko cho các cụ yên nghỉ không nữa).
Từ hôm đó tôi an tâm luyện sáo trên.. cây, giống như các anh hùng trung quốc ngày xưa luyện công vậy, không kể sáng tối, chiều trưa, mưa nắng... ắt hẳn các cụ nằm dưới mồ thù tôi lắm. Có lẽ nơi đó sẽ mãi là lãnh địa tập sao của tôi rồi nếu như hôm đó tôi ko nghe thấy bác tôi nói: -Chẳng biết mấy hôm nay có thằng Hâm nào ngồi trên cây thổi sáo ở gần nghĩa địa..., bực thật, điếc hết cả tai... Hix! ko biết giấu mặt đi đâu nữa. tôi đành đánh trống lảng rồi xin cáo lui với lí do : "Long thể bất an"...
Chán! Chán quá! chẳng lẽ thế gian này không có đất cho anh hùng dung thân sao? đau đầu mấy hôm cuối cùng tôi cũng nghĩ ra cách không làm phiền đến ai, ngày mai tôi sẽ cầm sáo chạy thể dục buổi sáng, chạy tít xuống đường cao tốc khu vắng dân để thổi sáo. Cứ thế tôi bắt đầu thực hiện ý định của mình. Ban đầu tôi đến với sáo chỉ mong muốn thổi được như anh tôi thôi là vui lắm rồi nhưng dần dần càng học càng ham... Không đọc được bản nhạc tôi chỉ biết nghe bài hát rồi bắt trước, chả cần biết kĩ thuật là gì... cứ thế thời gian trôi qua, cây sáo luôn bên tôi, chia sẽ niềm vui nỗi buồn... tôi nhớ có lần mẹ mắng tôi, tôi đã cầm chiếc sáo chạy ra khỏi nhà, trong đêm tối, chẳng biết vì sao tôi chạy ra nghĩa địa. càm sáo trên tay, tôi thổi ... và khóc... nỗi buồn + tiếng sáo + ánh trăng lan tỏa dưới mặt hồ + sự lãnh lẽo nơi nghĩa địa = nước mắt của tôi, Tôi cảm thấy cô đơn, tôi cảm thấy buồn, tôi cần người chia sẻ... tôi nhìn nên ánh trăng, ánh trăng tròn im lặng, tôi nhìn ra nghĩa địa.... nước mắt lại giàn ra... chẳng có ai cả chỉ có tôi và nó ( cây sáo mà tôi yêu)...
1 Năm học sáo, 1 khoảng thời gian không dài nhưng đủ để tôi có thể thổi được kha khá. Luôn bên tôi là cây sáo ton Si thật trầm và buồn. Tôi thích âm buồn buồn man mác của nó, đó là cây sáo tôi yêu nhất trong đống sáo của tôi. Ban đầu tôi chỉ muốn học sơ sơ “ đủ xài” để có khả năng gieo cái buồn của tôi tới người nghe là ok. Nhưng học hoài mà chả thế nào là đủ dùng. Mình thổi người ta cũng buồn thật nhưng mà là buồn...Ngủ. Hôm nào cũng thế, chỉ cần 1 hôm không học sáo là tôi lại thấy ngứa ngáy khó chịu, đi đâu xa là phải mang theo, nếu không cứ thấy nhơ nhớ, tay chân cứ sao sao ý. Đầu năm lớp 12, tôi bắt đầu nhận đệ tử (^^). Đệ tử của tôi là những thằng nhóc lớp 6 lớp 7 thích sáo. Ok anh sẽ giúp các chú. Tôi tặng mỗi nhóc một cây sáo dọc và dạy chúng sơ sơ. Chúng quả là thiên tài đứa nào đứa ấy chỉ cần học sáo chỉ 2 tuần thôi mà đã phát hiện ra công dụng mới của sáo, đó là dùng để làm kiếm đánh nhau... Chả đứa nào mún học tới cùng, học được vài nốt là lại cầm sáo múa máy. Nhìn những cây sáo đó mà tôi đượm buồn... may thay trong số đó có một thằng nhóc thật sự thích. Nó rất có năng khiếu, tôi dạy nó vài bài rồi cái gì nó mún hỏi tôi giải đáp, cứ thế tôi và nó đi tập thể dục sáng ( lấy hơi) và dạy nó được khoảng 3 tuần thì nó không theo tôi nữa bởi nó có 1 người chú thổi sáo “ Trầu văn chuyên nghiệp” . Từ ngày đó nó theo chú nó học, còn tôi, tôi lại gặm nhấm vết thương lòng và nhận ra rằng mình cần phải học nhiều... Chả hiểu sao học đến nửa năm sau rùi mà trình độ vẫn như xưa. Tôi liền tìm đến cậu học trò xưa để học hỏi. Nghe đâu cậu ta được ông chú dạy trầu văn trong 3 tháng và bay giờ đã có thể đi thổi trầu văn kiếm tiền rồi.
Tôi kết cái trầu văn lắm nghe nó rất nhộn với cả tôi đăng kí thi học nghành việt Nam học rồi đi làm du lịch tôi cũng mún học sáo với hết khả năng của mình để sau này tuyên truyền, quảng bá hình ảnh đất nước con người việt nam qua tiếng sáo... chứ tôi cũng chẳng tha thiết gì với những ý định kiếm tiền từ niềm đan mê của mình. Tôi đến nhà nó rồi thất vọng ra về bởi chú nó không muốn dạy cho người ngoài ( sợ mất nghề) tôi cảm thấy buồn... chán nản.. tất cả không như tôi nghĩ. Tôi đã ngỡ rằng chú ấy học sáo phải rất vui khi có người thích học sáo và sẽ chỉ bảo tận tình... ai ngờ... Về tới nhà tôi chẳng thiết ăn nữa... tôi khóc khi nhìn vào đống sáo, tôi có tội với chúng, tôi cảm thấy tôi làm méo tiếng sáo vốn có, thôi làm người ta sợ sáo... không biết thổi lại hay thổi, tôi chợt nhớ tới lời bác tôi, rồi ông hàng xóm...
Ngày mai, tôi sẽ không thổi sáo nữa, tôi sẽ sống như tôi 2 năm trước đây. Sống như chưa từng biết tiếng sáo từng tồn tại trong đời mình, khẽ thở dài thất vọng tôi ngửa mặt lên trời tim tự nhủ không khóc mà nước mắt cứ dàn ra... thế là hết, hết thật rồi. Tương lai êm đềm của tôi trong tiếng sáo... Tôi nằm mê man rồi chìm vào giấc ngủ sâu...
Chẳng phải đến mấy ngày, đúng một ngày hôm sao không đụng vào sáo mà đã khó chịu rồi, đang đi trên đường tôi chạy vội về nhà lắm chặt cây sáo tôi thích và thầm hứa : “Tao sẽ không bao giờ từ bỏ mày đâu” Từ ngày hôm đó tôi nhận ra Chỉ có mình tôi đi trên con đường này và tôi phải tự mình đến với tiếng sáo của tôi. Vừa ôn đại học vừa học. Đến cuối năm tôi đỗ đại học nhưng tiếng sáo chả tiến triển, tôi mong khi mình nhập học ở trên trường sẽ có cả một câu lạc bộ sáo trúc. Nhưng sự thật thì trên trường tôi không có câu lạc bộ sáo, trên này chỉ có vài người dải rác học sáo, tôi đã tìm đến từng người và thường xuyên giao lưu với các anh xong các anh cũng chỉ học cho vui nên kĩ thuật sáo còn hạn chế. Tôi đã tìm nhiều trên mạng về các anh em yêu sáo, họ thường gặp mặt ở các công viên dưới hà nội ( ở Sư Phạm 2) tôi không có điều kiện xuống để gặp mặt anh em giao lưu. Chẳng biết mọi người thế nào chứ tôi mà gặp người cùng sở thích là tôi khoái lắm. Tôi tìm được địa chỉ anh C ( bác khoa) định xuống học hỏi xong anh không có thời gian. Tại đây tôi mới biết đên sáo mèo và mua của anh 1 cái về học. Tiếng sáo mèo ấm nồng... Khàn Khàn.. nghe rất “ Mộc mạc” rất đặc trưng cho nhạc cụ việt Nam= tôi học để phục vụ cho mình sau này.
Tôi mua của anh cái mèo Nam và tìm xuống hà đông mua thử của thầy sơn 1 cái mèo nữ. Tập được vài tuần thì tôi thấy nó cũng giống sáo, nên ko khó lắm và tôi mang lên giới thiệu với mấy anh cùng trường về món này... Ai cũng khoái nhưng với giá tiền như thế thì các anh chịu ( toàn Sinh Viên Nghèo) tôi nhìn các anh mà thấy buồn quá... Tôi quyết định làm thử sáo mèo. Nếu thành công tôi sẽ tặng các anh. Tôi về nhà phẫu thuật cây sáo mình mua và đo kích thước... thấy cũng không phức tạp lắm xong cũng khó. Kết quả cây mèo nữ bị hỏng. Tôi ko sửa( để lại làm kỉ niệm tôi đã hiểu đc 1 chút) Tôi thử nhắn tin cho anh C để hỏi anh có dạy làm sáo ko thì ko thấy anh trả lời... tôi cũng hơi buồn nhưng ko đến nỗi quá thất vọng bởi anh là dân kinh doanh rồi thì chả trông đợi gì anh dậy cả ( vẫn là miếng cơm manh áo). Tôi gọi điện nhờ anh để lại ít đồng làm Lam. Khi gọi tim tôi đập thình thịch vì sợ anh giữ bí mật. Nhưng chợt sung sướng khi anh đã ok. Cả đêm hôm ấy tôi không ngủ được vì khoái quá. Tôi nghĩ đến những cây sáo mèo tôi làm và tặng các anh.../
Hôm sao tôi tìm xuống chỗ anh thì anh đưa cho tôi 1 miếng đồng nhỏ và bảo anh cũng hết rồi. Chỗ đó làm được 2 cái.2 cái với một người mới làm liệu thành công không ? lúc đó tôi đã buồn lắm tôi thực sự thất vọng bởi từ trước tới giờ tôi rất nể và phục anh. Tôi hỏi nơi bán thì anh bảo anh mua ở quê anh ( Bắc giang) Nhưng dù sao anh ấy là dân kinh doanh mà . được thế là tốt lắm rồi tôi tìm đến hàng đồng hỏi nhưng không ai có, tôi tìm hết hàng mành, hàng bông... ra đê la thành dơ miếng đồng anh đưa cho mà hỏi ko ai có. Tôi gọi điện hỏi thầy sơn thì thầy bảo thầy mua trên hàng đồng nhưng họ hết rồi thầy còn 1 chút thôi ko bán được. Tôi đành ra về với 1đống thất vọng của ngày đầu tiên làm sáo mèo. Nguyên liệu ko có thì làm sao. Rồi đi mua đò làm sáo . đi khắp thành phố bắc ninh hỏi các hiệu thuốc mua giao mổ mà không có. Cuối cùng tìm đến cửa tiệm đồ y tế mới túm được dao mổ. Mà họ chỉ còn cán và lưỡi 20. 20 tôi cũng mua :D^^. Xong về không khoét dc lại ra hỏi mua thì họ đưa lưỡi số 10. Số 10 cũng to.. mua mãi lần 3 thì ok. Về cắt lam. Có 2 miếng nhỏ cắt lam bị lỗi nhưng dùng tạm đến lục làm thì thổi được các nốt trừ nốt do4 là không ra. Và thổi rất nặng. Nhưng bước đầu thế thì cũng phải thịt gà ăn mừng hehe.
Nhưng 2 mảnh lam đấy có nhằm nhò gì tôi cần nhiều đồng hơn để thực tập nhưng hỏi mãi mà không được. Mò sang bác giang cùng thằng bạn mà không biết mua ở đâu đành về. Hỏi ra thì biết anh Đông bán lam đặt mấy kon nhưng không phải loại đồng này. Loại đồng của anh đông mỏng hơn nên tôi chịu. Lúc đang bế tắc thì tôi gọi điện hỏi anh Đông ( thực ra anh đông cũng kinh doanh sáo nhưng tôi có cảm giác anh bán sáo không phải vì tiền) anh đã nói sơ sơ cho tôi về sáo và sẽ anh nói có gì không hiểu anh sẵn sàng chia sẻ... Vâng như vậy đấy. Tôi cảm ơn các bạn trong damsan, các bạn giúp tôi rất nhiều và cảm ơn những bạn đã đọc những dong chữ này!
bán sáo trúc, sáo nứa, tiêu trúc... liên hệ 01676244007 or yahoo vuthinhbn_91
con đường của bạn gian nan quá, mình cũng rất thích sáo nhưng mới chỉ thích được mấy ngày thui, hôm qua đã đi mua một cây sáo về để tập( hôm nay thổi vẫn chưa ra được nốt nào...)."Vì sao bạn đến với sáo?" câu hỏi rất hay. Mình cũng xin kể vì sao mình thích sáo:
Chuyện là thế này, hôm đó là buổi tối 26/3 trường có tổ chức lể kỉ niệm 79 năm ngày thành lập đoàn TNCS HCM, mình có tham gia. Hôm đó mình đã được nghe một anh thổi sáo bài " Hồ trên núi" nghe mà nhớ nhà kinh khủng. Nhà mình ở Thanh Hóa mà lại đang theo học ở TP HCM thế nên cũng chẳng có nhiều cơ hội để về nhà, nghe tiếng sáo như về lại với quê hương vậy thế là quyết định mua cây sáo về học. nhân đây các bác ở tp hcm có tụ tập với nhau thì cho em biết với nha, tới học hỏi thêm. mong mọi người giúp đỡ.