Bạn đang truy cập vào diễn đàn cũ của Đamsan.Net. Diễn đàn này không nhận đăng kí thành viên mới cũng như bài viết mới kể từ ngày 11-02-2012. BQT.
Ngày không bình yên !
Ngày hôm qua, như những ngày chủ nhật khác, em tập sáo trên Tao Đàn cùng với mọi người. Cũng để ba lô ở chỗ đó như mọi khi, nhưng hôm qua thì nó bị mất. Lúc đó cảm giác thật chán. Nhưng không buồn, chỉ thấy tức và ước gì mình nhìn được thấy cái đứa nó lấy và tất cả mọi người sẽ đuổi theo nó và cho nó một trận tơi bời hichic. Nhưng cảm giác đó không theo em được lâu, thay vào đó là cảm giác khác. Bất ngờ pha lẫn những cảm giác giống như người ta đang được giao một nhiệm vụ mới. Cảm giác đó.....cái nhiệm vụ đó nó mênh mông quá. Em chợt nhận ra càng vô tư bao nhiêu thì càng bất ngờ bấy nhiêu khi gặp những trường hợp như vậy. Khi đó em đã nghĩ mình phải làm gì đây.
Lúc mất đồ, em chạy ra bãi giữ xe để nói với bảo vệ vì em để giấy gửi xe trong đó. Lúc em nói với chú bảo vệ thì có một bác ở gần đó nghe thấy, hình như bác ấy cũng đi vào công viên. Rồi bác ấy gọi em và hỏi cháu để đồ ở đâu mà mất, rồi cháu mất những cái gì. Lúc đó em đang cuống và không biết sao tự nhiên bác ấy lại hỏi những câu đó. Và tự nhiên em lại thoáng nghĩ rằng bác ấy hỏi để giúp mình tìm lại ba lô chăng. Nhưng không phải. Bác ấy nói rằng: "bác không giúp cháu lấy lại đồ được nhưng bác biết cháu đang khó khăn, giờ bác giúp cháu số tiền bị mất còn điện thoại với đồ đạc thì cháu phải tự lo lấy". Thật sự lúc đó em rất ngỡ ngàng, cũng không hiểu vì sao, không thể nghĩ được gì. Em hỏi: Tại sao tự nhiên bác lại cho cháu, cháu không lấy đâu. Nhưng bác ấy nói một câu làm em không thể không nhận của bác, một số tiền và quan trọng hơn đó là một bài học lớn. Bác ấy nói rằng: " Bác giúp cháu để mai sau cháu giúp đỡ người khác " Em biết làm gì hơn là nghe lời bác ấy. Tự nhiên, tự nhiên trong lúc đó em nghĩ rằng mình sẽ làm gì để xứng đáng đây ?. Tự nhiên em hết thích chạy nhảy nô đùa và lông bông. Tự nhiên em nghĩ mình sẽ chẳng mơ mấy cái túi hay cái cánh cửa nữa. Tự nhiên em thấy mình không thể tự nhiên được nữa. Nó sao sao ấy...
Trước đó vài giờ thôi, em vẫn còn là em của ngày hôm qua, của ngày trước, thích leo trèo, nghịch ngợm, thích truyện tranh, thích phim hoạt hình,.... thích toàn những cuộc sống mà người ta vẽ ra ở đó. Nhưng không hiểu sao lúc đó em có cảm giác mình sẽ không bao giờ như thế được nữa. Không hiểu tại sao.!!! đầu óc em lúc đó cứ văng vẳng câu nói của bác kia, em đang suy nghĩ, nhưng không biết nghĩ cái gì và em thở dài.....
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà bao cảm xúc tràn qua, em chạy về phía các anh tập sáo, mấy anh lúc đó đã đi tìm giúp em, hi vọng là nó lấy tiền xong đồ đạc linh tinh nó vứt lại, em cũng hi vọng là như thế và cùng một bạn nữ đi lật thùng rác. Nhưng đi tìm cũng chỉ vì không thể đứng yên được. Đi hết một vòng rồi thất thểu đi về. Ước gì lúc đó có ai chọc cho mình có thể cười to lên nhỉ. Nhưng chẳng có. Thay vào đó là sự an ủi của anh em Đamsan, những câu chuyện người này cũng từng mất đồ, người kia cũng vậy lại còn góp tiền giúp em nhưng thực sự em không dám nhận, giống như lúc bác kia nói với em, cảm giác đó đang vây quanh bỗng nhiên dồn dập hơn. Em phải tránh, nhưng để làm gì, các anh nói đời là thế, phài có lúc nọ lúc kia,... Lời cảm ơn lúc đó sao em thấy nó vô vị quá, em sẽ phải làm sao cho tốt đây. các anh cũng nói những lúc như thế này mới cần đến anh em, rồi cũng có lúc anh em ai có chuyện gì, chẳng lẽ em bỏ mặc. Em biết, mình sẽ không như thế nhưng em cũng biết từ giờ mình phải chuẩn bị thật tốt để có thể có những lúc như thế với những người quanh mình và cả với những người mình chỉ tình cờ gặp giống như bác kia. Sao tự nhiên lại thế. Cảm giác nặng nề hơn cả việc mất đồ. Lạ ghê hình như em lớn thêm chục tuổi.!!!
Chị T_jolly viết hạt giống tâm hồn rồi, xúc động quá
Kéo nhị, thổi sáo để thêm yêu đất nước Việt Nam, để thêm mến Đamsan.net!!!
Trang nhà : http://tanduy.tk/
Gương mặt Damsan.net
Diễn đàn Saxophone
saomuc không biết phải bình luận gì nữa, một tâm trạng thật khó tả...hãy làm những gì mà jolly cho là phải... cuộc đời vô thường cũng là bức tranh đó thôi tuy rằng nó không đẹp như người ta vẽ...
"Đời vẽ tôi tên mục đồng
Rồi vẽ thêm con ngựa hồng
Từ đó lên đường phiêu linh"
hãy là chính mình và vẫn cứ hồn nhiên đi...
@T_jolly :mình thường phải hay vào viện để chăm người ốm, và trong bênh viện thấy người ta thường hay giúp đỡ lẫn nhau, về tinh thần về vật chất,nhưng người xa lạ không quen nhau mà đối xử với nhau thật chân tình
Sống trên đời cần có một tấm lòng.... và cần có một đống tiền
thế là đã kết thúc 1 tuần đi công tác, nhưng lần này mình công tác ở quê.Được về nhà, được gần bố mẹ thật là thích
TP Vinh 1 tuần qua nắng khủng khiếp, về hà nội lại gặp lụt, hic đúng là đã đen còn bị cháy
saomuc:nhưng trong bệnh viện cũng là nơi vô cảm nhất...
Tại sao vậy?
@Thanhcnt: Trong bv thì có hỏi thăm, quen biết rồi mới giúp đỡ nhau đúng không, mà những người đã quen rồi giúp đỡ nhau thì quá bình thường thôi, ai chẳng vậy, lại còn chung cảnh ngộ nữa, một phòng bệnh vài m2, 4 bức tường lạnh lẽo, không chia sẻ, giúp đỡ nhau thì mới thấy lạ. Nó khác xa câu chuyện của mình. Bạn không hiểu được đâu.
@T_jolly : đâu phải cần quen rồi mới giúp, có nhiều người đến thăm người thân, bạn bè thấy người bệnh có hoàn cảnh người ta cũng giúp mà
Điều mà mình muốn nói là trong xã hội bây h người tốt còn nhiều lắm
tối nay bão vào, không khéo hanoi lại lụt
Phải về sớm mua ít mì tôm với rau ,trứng để sẵn đó mới được
biết thế. Còn câu chuyện của mình thì khác, kể thì dài nhưng nó chỉ diễn ra trong khoảng ba phút, rất bất ngờ. Mình đang tâm sự về một bài học, nó là một lời hứa và với mình thì mình phải làm hơn những gì mình có thể. Còn những chuyện giúp đỡ người xung quanh thì bình thường thôi, từ ngoài đường ra đến chợ, tới bến xe. Chứ đừng nói là khi gặp những người bệnh tật đau ốm nhưng làm thế chỉ vì nó rành rành ra trước mắt đó, nhìn thấy có thể giúp được mà bước qua thì không phải con người. Nhưng để có một ý thức là luôn sẵn sàng thì chưa bao giờ, những lúc như thế chỉ là tiện tay thì làm thôi. Còn khi đã hình thành ý thức thì khác, phải chuẩn bị tốt mới có thể làm được. Đó là bài học.