Bạn đang truy cập vào diễn đàn cũ của Đamsan.Net. Diễn đàn này không nhận đăng kí thành viên mới cũng như bài viết mới kể từ ngày 11-02-2012. BQT.
Quân tử động khẩu bất động thủ (hào khí ngất trời --> máu me lai láng )
Trở lại với thơ Việt ( yêu nước )
QUÊ NHÀ (Chưa rõ tác giả)Ta đi bỏ lại một dòng sông Một mái nhà xiêu một cánh đồng Vài người bạn nhỏ dăm nỗi nhớ Mấy mùa nắng hạ mấy chiều đông Ta đi bỏ lại cánh diều quê Một ánh trăng non chẳng đủ thề Đò ngang ai hát trong đêm vắng Có biết đâu người dạ tái tê Xa làng nỗi nhớ quặng nhói tim Phố xá lao đao phận nổi chìm Chiều xuân ai có về quê cũ Cho gửi quê nhà một đoá sim Ta đi dạo ấy một chiều đông Mẹ dắt tay qua mấy cánh đồng Thương con mái tóc còn xanh lắm Vai gầy mẹ gánh những cơn giông Ta đi dạo lúa hãy còn non Đồng úng nằm mơ chút nắng giòn Chân bước mà lòng như muốn ở Quê nhà níu giữ tấm lòng son Bây giờ trở lại dất quê xưa Thấp thoáng nhà ta dưới rặng dừa Tìm đâu bóng mẹ ngày xưa ấy Trời cũng giăng buồn mưa trắng mưa…
Nghe xong muốn về quê chơi
bài thơ quá hay, rất tình cảm và xúc động. Có ai đã thổi sáo cho ngâm thơ chưa. Cám ơn bạn, bài thơ rất hay
Gió đi muôn dặm hỏi trăng sao
Ai thật lòng ai, ai thấu lòng
Ai thật có hay lòng gió rét
Buồn trôi muôn dặm sống đơn côi .
Nhớ Huế Quê Tôi
_Thanh Tịnh_
Sông núi vươn dài tiếp núi sông
Cò bay thẳng cánh nối đồng không
Có người bảo Huế xa, xa lắm
Nhưng Huế quê tôi ở giữa lòng.
Mười một năm trời mang Huế theo
Đèo cao nắng tắt bóng cheo leo
Giọng hò mái đẩy vờn mây núi
Man mát sông Hương lướt đỉnh đèo
Tôi gặp bao người xứ Huế xa
Đèn khuya thức mãi chí xông pha
Mở đường giải phóng về quê mẹ
Dựng khắp non sông bóng xóm nhà
Có bao người Huế không về nữa.
Gửi đá ven rừng chép chiến công
Có mồ liệt sỹ nâng lòng đất.
Buồm phá Tam Giang gió thổi lồng.
Nặng trĩu trăm năm bóng cổ thành
Bao lần máu đỏ nhuộm đồng xanh
Cờ sao ngày ấy buồn cung cấm
Sông nước xôn xao núi chuyển mình
Bao độ thu về, thu lại qua
Huế tôi thăm thẳm nhớ con xa
Mỗi lần phượng nở rung màu đỏ
Càng giục canh sương rộn tiếng gà.
"Bản lãnh ghê gớm" <-- cái này là đang khen hay chê dzạ ^^Mà nói tới bản lãnh làm nhớ tới 1 bài thơ của Hàn Mặc Tử
Cửa Sổ Đêm Khuya
Hoa cười nguyệt rỏi cửa lồng gươngLạ cảnh buồn thêm nỗi vấn vươngTha thướt liễu hồ in gợn bóngHững hờ mai thoảng gió đưa hươngXa người nhớ cảnh tình lai lángVắng bạn ngâm thơ rượu bẽ bàngQua lại yến ngàn dâu ủ láHoà đàn sẵn có dế bên tường.
Nhìn thì "bình thường" , nhưng bản lãnh ở chỗ... đọc ngược lại cũng thành thơ :))
Tường bên dế có sẵn đàn hoàLá ủ dâu ngàn yến lại quaBàng bẽ rượu thơ ngâm bạn vắngLáng lai tình cảnh nhớ người xaHương đưa gió thoảng mai hờ hữngBóng gợn hồ in liễu thướt thaVương vấn nỗi thêm buồn cảnh lạGương lồng cửa rọi nguyệt cười hoa.
Tính hết ra có bốn cách đọc bài này (ngoài hai cách trên có thể bỏ hai chữ sau đọc ngược và bỏ hai chữ trước đọc xuôi) --> lợi hại
Bài thơ 8 cách đọc thì không rõ tác giả , chân nhân bất lộ tướng (có chỗ ghi tg là Lâm Văn Thoại - không biết phải ko), còn cái bài 64 cách đọc thì chưa có dịp thưởng thức hơi khó hình dung nếu không muốn nói là hơi bị hoài nghi... . Bây giờ là một bài nữa, tuy không có nhiều cách đọc và cũng thường thôi nhưng ...xem thử nó có gì đặc biệt
Hai Dòng Tâm SựMột ngày thu bỗng về đâyBuổi trưa chợt vắng gốc cây cung đànHôm qua vừa đón hè sangNào đâu khúc nhạc rộn ràng ve ngânAnh chàng phượng vĩ bần thầnBước chân nắng hạ cũng bâng khuâng sầuĐi trong một sớm thu đầuCho lòng người biết vì đâu lá buồnSầu rơi theo gió thu tuônTừ cành lá trở về nguồn cội câyĐó xong một kiếp chóng thayƯớt chân nơi xác lá bay ngập đườngTrên cao chồi mới chớm vươnMi nghe nặng chút gió sương cuối ngàyEm ơi một bước lưu đàyGiờ quê hương đã đổi thay nhường nàoGóp hồn một thoáng chiêm baoMộng duy một giấc đường vào nhà xưaNgàn mong trăm nhớ cho vừaĐêm ru một tiếng gió thưa buốt lòngLại trăng sao nép bên songCó hay hai tiếng "hoài mong" nghĩa làGiữ làm sao nổi cỏ hoaTrong màu nắng sớm đã pha ánh chiềuAnh đi canh cánh trăm điềuĐược bay phỉ sức mà nhiều trở trănChút buồn nhưng chẳng ăn nănGì giờ buồm cũng no căng gió trời...
ko phải, thêm topic này cũng là thêm gia vị cho Damsan, bác Tuongdanh ko thích thì thui, để những bác thích thưởng thức, thơ ca và âm nhạc đi đôi với nhau mà, thoòng em cũng chẳng biết gì về thơ, mà cũng ko thich thơ, nhưng cũng góp vui với các bác vậy.
NẮNG BUỒN
Nắng buồn thương nhớ bên nhau
Nhìn lưa thưa lá niềm đau trong cành
Giọt mờ trong mắt em xanh
Tự ngày đất đỏ chân đành bước đi
Còn không một bận quay về
Vườn xưa ngó bóng trăng thề vàng gieo
Đường thu gió muộn thổi vèo
Ngựa hồng sức tỉnh truông đèo rộng thênh
Bùi Giáng 1950
Tuong Danh:chẳng lẽ diễn đàn damsan dậm chân ở những bài thơ này hoài sao các bạn!?
Quả là một kho báu vừa được bác phát hiện!
Như thế cũng là một ý kiến hay đấy bởi vì đôi khi nhiều người down "chùa" rồi thấy không trân quý cái công sức của người khác, phải có chút đỉnh để gọi là có "công" thì phải có "quả" ,chứ công hoài mà không thấy quả thì cũng kỳ lắm...
Nhưng bac tiengdanbensuoi ơi bác nói chơi hay nói thật đây? Vì nếu bac nói chơi thì không sao, còn nói thật thì e rằng chỉ vài người đồng ý với bác thôi...bác hãy chờ xem, chắc chắn sẽ có nhiều ý kiến đấy!