Đam San .Net
Diễn đàn yêu âm nhạc và nhạc cụ dân tộc Việt Nam


Bạn đang truy cập vào diễn đàn cũ của Đamsan.Net. Diễn đàn này không nhận đăng kí thành viên mới cũng như bài viết mới kể từ ngày 11-02-2012.
BQT.

buồn....................................................

rated by 0 users
This post has 10 Replies | 5 Followers

Not Ranked
tiểu cầm thủ
thoithieugia_1412 Posted: 09-28-2011 14:50

  Có thể em lập cái pic này chẳng phù hợp gì với diễn đàn nhưng cũng mong bác nào rỗi rãi ngồi đọc cho em cái ý kiến....

 Từ hồi cấp 2 ở quê em đã được làm quen với sáo , từ "ông già" em dạy(1 số lý do đặc biêt ông ấy ko sống cùng mẹ con em).Hồi ấy học sáo cũng thích thật nhưng chưa có đam mê vì còn nhỏ nhiều niềm vui khác như đá bóng, câu cá, game,...nó chiếm khá nhiều thời gian, và cũng vì học thì học thế thui chứ lúc ấy biết thổi cho ai nghe,biết cũng chẳng để làm gì.Bạn bè thì toàn những trò chơi riêng, chẳng lẽ mình cắm đầu vào cây sáo??? Thế nên học cũng chẳng đến nơi đến chốn.

 Ông già ko sống cùng em, ông ấy còn giành thời gian cho gia đình của ông ấy,với lại ngày thì ông ấy đi làm nên chỉ 2, 3 buổi tối trong tuần là gặp em dạy sáo. Ông ấy là người tài hoa nhất trong mắt em hồi ấy, ông ấy vừa là họa sỹ, vừa chơi đàn bầu giỏi, vừa thổi sáo hay...Có đôi lần em được qua nhà ông ấy chơi,thấy bày la liệt tranh ảnh,bút vẽ,nhạc cụ,..có cái gì đó thích thích tự hào vì mình có "ông già" tài hoa như thế, nhưng rùi cũng chán vì "ông già " cũng không hẳn là "ông già" của mình, cũng thèm muốn đấy là ngôi nhà mình sống,thèm muồn là nơi mình lớn lên,có 1 "ông già" chỉ bảo những diều nhỏ nhặt hằng ngày của con trai.Nhưng muốn cũng chỉ là muốn vậy thui...

  Hình như ông ấy cũng quý em nên muốn dạy em tất cả những gì ông ấy có. Ông ấy dạy em vẽ nhưng màu mè tốn kém,nhà cưa chật chội nên em chẳng học.Ông ấy dạy em đánh đàn bầu, nhưng lúc ấy muốn học thì lại chẳn có đàn thường xuyên vì ông ấy phải mang đi làm,mua cây khác thì... Thế nên em chọn học sáo, và ông ấy cũng muốn dạy em cái đó (1 phần vì nó gọn nhẹ.1 phần vì thời gian ko có ông ấy bên cạnh em có thê tự học dc)

  Hình như được nửa năm,mà cũng có thể mấy tháng gì đó vốn liếng sáo của e cũng kha khá .Hội văn nghệ của trường cũng ti toe được 1 số bài (nhưng chắc so với mấy bác trong diễn đàn thì chẳng là gì..:)...) Cũng thầm cảm ơn ông ấy và cũng thấy vui vì gặp ông ấy có chuyện để nói, có chuyện để bàn .Chứ hồi nhỏ gặp ông ấy chẳng biết nói gì , chào 1 tiếng "b..." cũng ngại.

  Xa làng, lên thị trấn học cấp 3 thì em phải đi trọ, chẳng về quê nhiều nên gặp ông ấy càng ít hơn. 2,3 tháng may ra gặp dc 1 lần vì ông ấy chẳng biết lúc nào em về quê (hồi ấy chưa có điện thoai di đông nhiều như bây giờ nên bất tiện), mà lúc nào em có về thì cũng ngại xuống nhà gặp ông ấy vì ngại bà vợ ông ấy lắm (bậy giờ mới thấy hối hận). Càng ngày càng xa cách hơn, thêm việc...ông ấy cãi nhau với mẹ em...nên sang năm lớp 12 chẳng gặp ông ấy bao giờ, mẹ cũng cấm găp...và sợi dây liên hệ em và ông ấy duy nhât cũng là cuối cùng mà từ nhỏ đến lớn em định hình được đó là quãng thời gian học sáo cùng ông ấy

  khó hiểu

..

cũng chẳng biết người lớn nghĩ gì???

...

...

có 1 lần em gặp ông ấy ngoài đường....chẳng nói gì.....

...chán...

....

...

  Lên ĐH với bao nhiêu cái mới lạ trc mắt, con người, cuộc sông,va chạm,ồn ào,bon chen,bụi bặm,....thấy mình trưởng thành lên nhiều, suy nghĩ cũng chính chắn hơn. Hình như cũng ra dáng 1 người đàn ông (hi.chắc bác nào từ quê lên HN học 1,2 năm cũng thấy thế). Năm 1 còn bám váy bà già. chu cấp từ quê lên,ăn chơi,học hành nó cũng chẳng khác trường huyện là mấy ngoài việc về nhà ít hơn..nhưng đúng là "bà già", cũng già thật.chẳng làm dc nữa nên mình phải tự nuôi lấy mình. Đúng là làm lấy mà ăn mới quý trọng đồng tiền, đánh đổi bao nhiêu thứ, thời gian,bạn bè, quan hệ, học hành...(em mới ít tuổi nhưng nói hơi cụ non 1 tý,các bác đọc đừng chửi vì em cũng chỉ nói suy nghĩ của em)

  Sang năm thứ 3 chắc cũng nếm đủ các việc sinh viên có thể làm, có thể bị lừa trên HN(gia sư, phát tờ rơi, kinh doanh theo mạng, bảo vệ,...). Hình như nhìn cuộc sống nó cũng khác, hoài nghi hơn 1 tý, bất cần hơn 1 tý, keo kiệt hơn 1 tý,...và cũng BUỒN hơn 1 tý...

  Người ta bảo SV năm 1 là nhớ nhà nhất vì chưa quen cuộc sông trên ĐH nhưng có lẽ em nhớ nhà,nhớ quê nhât là lúc này

....hình ảnh bà già đang gánh gạch...

cái diều hộp vẫn thả mỗi buổi chiều....

rau muống luộc....

con bò...

.bờ ao....

tắm sông...

.và.. cả tiếng sáo của "ông già" nữa...

Khoảng thời gian cứ lao vào đi làm,rùi đi học,đi làm, rùi đi học,.. cũng khá dài mà cũng quên đi bản thân có niềm vui gì, đam mê gì? Rùi run rủi sao lại gặp thằng bạn ở quê cũng lên đây học, vào nhà trọ hắn chơi thấy có sáo,mà lại là tay đang học nữa chứ, hắn thổi sáo cũng ti toe (vênh vênh trong lòng trình chú làm sao = anh)...nhưng lúc ấy sờ vào cây sáo định cho nó thưởng thức 1 bài mà cứng tay hết cả (đéo hiểu lun???). Rùi nó dẫn đến ĐH Quốc Gia xem các tiền bối thôi sáo....lúc ấy mới thấy...mình là con ếch vừa nhảy ra khỏi cái giếng làng. Ân hận 1 phần vì ngày xưa ko học hành chăm chỉ để ông già dạy, mà chỉ đi chơi...cũng cảm thấy mình ngu vì thời gian trước tự kiêu vì cái sở trường "tán gái" của mình chưa đến đâu mà đã...

   Nhưng chắc cũng chẳng phải vì 2 điều ân hận trên mà em tìm lại việc học sáo trong khi thời gian quá bận, mà vì (nói ra mong các bác hiểu).. sao em nhớ "ông già " đến thế....nhớ lắm...thèm khát...nhớ những lúc gặp nhau ít ỏi ông ấy dạy sáo, kể chuyện,..nhớ nhứng lúc cùng ông ấy ngồi hì hụi vẽ cho xong cái ban thờ của nhà,bà già bên dưới dục vẽ nhanh còn ăn cơm.......................3 người.................đau hết cả ruột gan

..........................................................................................................................................................................

......................................................................................................

 

  Muốn học sáo lại thật hẳn hoi về quê....

chán quá,chẳng có tam trang viết nữa

 

Top 200 Contributor
Female
đại cầm thủ
Lam Ninh replied on 09-28-2011 19:21

Sao phải buồn?

Em đang ngồi học trong lớp nhưng đủ rỗi rãi để chia sẻ chút tâm sự cùng anh. Diễn đàn này là nơi san sẻ đam mê và các kinh nghiệm, kỹ thuật về sáo cũng như các nhạc cụ dân tộc khác chứ không phải nơi lập những topic san sẻ cá nhân thế này... Nhưng em ngưỡng mộ và tán thành sự can đảm để có thể mở lòng, trút bầu tâm sự của anh. Cuộc sống muôn mặt, muôn màu, không ai giống ai, như thế mới sống động và thú vị chứ! Thời gian luân chuyển không ngừng, không ai có thể khẳng định mình hạnh phúc nhất, giàu có nhất hay bất hạnh nhất, nghèo khổ nhất...Em luôn  nghĩ "Có rất "nhiều người thiệt thòi hơn mình, thèm muốn được như mình", vậy là không buồn nữa. Anh cũng nên suy nghĩ tích cực như vậy. VD: Trong diễn đàn này còn có em chỉ được sống cùng cha 15 ngày với bao nước mắt và chỉ được ngủ bên mẹ khoảng 2 năm trong đời, em cũng đã từng sống những ngày tháng cơ cực cùng bà ngoại đúng với nghĩa của câu "cơm không đủ no, áo không đủ mặc". Em đã từng trốn học thường xuyên, đánh nhau, hút thuốc, uống rượu...nhưng tất cả chúng chỉ mang thêm đau khổ cho em mà thôi. .Vậy em đã thay đổi từ khi nào? Từ khi đọc truyện "Cô bé bán diêm" rồi nhận ra mình không hề đáng thương và đơn dộc. Ngày hôm nay cả em và anh đã và đang ngồi trong giảng đường đại học, ăn cơm ngon, mặc áo đẹp, tiền tiêu rủng rỉnh (so với những ngày đã qua) và có thể theo đuổi niềm đam mê của mình. Đó là hạnh phúc mà bao người không có. Ngay cả việc biết đến diễn đàn này với em cũng là 1 điều hạnh phúc lớn. Hạnh phúc còn đơn giản hơn bất hạnh! 

Trong diễn đàn này thôi, sẽ có người có ký ức cũng như đang trải qua cuộc sống không suôn sẻ. Dù không nói ra, dù cho thế nào thì cũng cố gắng lên nhé! Còn với anh, em nghĩ ngay bây giờ anh hãy về bên mẹ, gặp cha, sắp xếp 1 bữa cơm thân mật giữa 3 người, điều đó có thể chứ? Em cũng nghĩ anh không nên gọi cha mẹ mình là "ông già, bà già" anh nhé!

Chúc anh đủ vững tin để nhìn thấy cuộc sống này tươi đẹp nhiều hơn đau khổ! Thứ 6 ra tập sáo nhé! pp

Thân tại giang hồ tâm bất giao kỷ

Top 25 Contributor
cầm sư cấp 3

 đọc của cả 2 bạn--->>đúng là buồn thật... nhưng nó sẽ là động lực để bạn tiếp tục đi lên... hãy cố gắng hết mình để  sau này cuộc sống của mình ko còn cảnh tương tự...

chúc bạn gặp nhiều may mắn trong cuộc sống.... smile... cố lên nhé

 

" dù đục dù trong con sông vẫn chảy

dù cao dù thấp cây cối vẫn xanh...

 

bán sáo  trúc, sáo nứa, tiêu trúc... liên hệ 01676244007 or yahoo vuthinhbn_91

 

Top 10 Contributor
Male
cầm sư cấp 4

Hừm....đọc hết bài của bạn mình cũng có sự đồng cảm. Mình cũng không đc may mắn lắm...Nhưng ít khi mình để lộ ra lắm....

Vì từ khi học tiêu sáo thì gần như khác hẳn....tự tin hơn rất nhiều, quen đc rất nhiều bạn bè, đc giao lưu, đc chia sẻ ko chỉ là sáo trúc mà còn rất rất nhiều điều khác nữa. Nhưng quan trọng là mình dã biết tự tìm kiếm cho mình một niềm đam mê, hay một cái gì đó đủ để mình tự tin và ko bao hờ nghĩ mình thua kém hay thiếu may mắn cả......

Có lần anh em trong clb chém gió nói phét là :"Ê Thân khỉ, bây hờ nếu mày có người yêu, giả sử nó ko thích sáo và nó kêu mày ngừng thổi thì mày sẽ chọn ai, sáo hay bạn gái, tôi trả lời, tôi chọn cả 2, vì tôi yêu cả sáo và cô ấy"

Có thể câu chuyện dòng trên thật là nhàm chán, nhưng ý của tôi là cái tình yêu dành cho sáo trúc cũng quan trọng như chính ai đó vậy....Bởi vì nhờ có sáo mà tôi mới có thể sống đc như ngày hôm nay....vậy nhé

Đừng buồn, cuộc sống ko phải lúc nào cũng quay lưng vs chúng ta đâu....sống tốt nhé

Chúc cậu sớm tìm đc niềm vui cho mình và gia đình sẽ đầm ấm

Thân !

 

 



Top 25 Contributor
cầm sư cấp 4

Lam Ninh:

Sao phải buồn?

Em đang ngồi học trong lớp nhưng đủ rỗi rãi để chia sẻ chút tâm sự cùng anh. Diễn đàn này là nơi san sẻ đam mê và các kinh nghiệm, kỹ thuật về sáo cũng như các nhạc cụ dân tộc khác chứ không phải nơi lập những topic san sẻ cá nhân thế này... Nhưng em ngưỡng mộ và tán thành sự can đảm để có thể mở lòng, trút bầu tâm sự của anh. Cuộc sống muôn mặt, muôn màu, không ai giống ai, như thế mới sống động và thú vị chứ! Thời gian luân chuyển không ngừng, không ai có thể khẳng định mình hạnh phúc nhất, giàu có nhất hay bất hạnh nhất, nghèo khổ nhất...Em luôn  nghĩ "Có rất "nhiều người thiệt thòi hơn mình, thèm muốn được như mình", vậy là không buồn nữa. Anh cũng nên suy nghĩ tích cực như vậy. VD: Trong diễn đàn này còn có em chỉ được sống cùng cha 15 ngày với bao nước mắt và chỉ được ngủ bên mẹ khoảng 2 năm trong đời, em cũng đã từng sống những ngày tháng cơ cực cùng bà ngoại đúng với nghĩa của câu "cơm không đủ no, áo không đủ mặc". Em đã từng trốn học thường xuyên, đánh nhau, hút thuốc, uống rượu...nhưng tất cả chúng chỉ mang thêm đau khổ cho em mà thôi. .Vậy em đã thay đổi từ khi nào? Từ khi đọc truyện "Cô bé bán diêm" rồi nhận ra mình không hề đáng thương và đơn dộc. Ngày hôm nay cả em và anh đã và đang ngồi trong giảng đường đại học, ăn cơm ngon, mặc áo đẹp, tiền tiêu rủng rỉnh (so với những ngày đã qua) và có thể theo đuổi niềm đam mê của mình. Đó là hạnh phúc mà bao người không có. Ngay cả việc biết đến diễn đàn này với em cũng là 1 điều hạnh phúc lớn. Hạnh phúc còn đơn giản hơn bất hạnh! 

Trong diễn đàn này thôi, sẽ có người có ký ức cũng như đang trải qua cuộc sống không suôn sẻ. Dù không nói ra, dù cho thế nào thì cũng cố gắng lên nhé! Còn với anh, em nghĩ ngay bây giờ anh hãy về bên mẹ, gặp cha, sắp xếp 1 bữa cơm thân mật giữa 3 người, điều đó có thể chứ? Em cũng nghĩ anh không nên gọi cha mẹ mình là "ông già, bà già" anh nhé!

Chúc anh đủ vững tin để nhìn thấy cuộc sống này tươi đẹp nhiều hơn đau khổ! Thứ 6 ra tập sáo nhé! pp

óe, con gái đang bé mà hút thuốc đánh nhau uống rượu á? ghê à nha. đâu có cần phải vậy khi mình buồn hay khó khăn? cuộc sống thì ai cũng có khó khăn cả, có thể các bạn khó khăn hơn hay kém may mắn hơn, nhưng các bạn buồn hay đau khổ thì kết quả sẽ càng tệ hơn mà thôi. mình nghĩ là nên cố gắng nhiều hơn để kết quả sau này sẽ tốt hơn. càng khép lòng mình sẽ đẩy mọi người xa hơn, muốn mọi người gần nhau hơn và vui vẻ hạnh phúc hơn hãy mở rộng lòng mình hơn.

 

 

tiền là giấy... ngoccuaanhoi2002
Top 200 Contributor
Female
đại cầm thủ

OK. mấy điều này thì nghe quen quá, vấn đề là có thấm hay không. Mà đó là ngày xưa, anh không cần thiết phải nhắc lại. Bây giờ khác, nghĩ lại cũng thấy vui, sống là không hối tiếc và không hổ thẹn!

 

Thân tại giang hồ tâm bất giao kỷ

Top 200 Contributor
Female
đại cầm thủ

Chả hiểu sao anh lại đặt dấu hỏi chấm ngớ ngẩn vậy! Anh coi thường quá khứ của em ak? Nếu không biết lắng nghe và cảm thông thì những lời nói kia của anh chỉ là thuyết giáo vô nghĩa không mang tính chia sẻ. Tự nhiên ức chế thế! 

Thân tại giang hồ tâm bất giao kỷ

Top 200 Contributor
Female
đại cầm thủ

Em xin lỗi! Em đanh đá quá! Viết xong không xóa được nữa, hem hiểu. Chắc trời ghét :(

 

Thân tại giang hồ tâm bất giao kỷ

Top 10 Contributor
Male
cầm sư cấp 4

bà chị đanh đá quá!

nhất đam san roài,kha khaCool

Top 75 Contributor
cầm sư cấp 2

Lam Ninh:

Chả hiểu sao anh lại đặt dấu hỏi chấm ngớ ngẩn vậy! Anh coi thường quá khứ của em ak? Nếu không biết lắng nghe và cảm thông thì những lời nói kia của anh chỉ là thuyết giáo vô nghĩa không mang tính chia sẻ. Tự nhiên ức chế thế! 

pà này không khéo lại ủ mưu làm thơ tặng aem nào thì khổ,

hết giờ để buồn chán rồi, chẳng hơ đâu mà nghĩ đến những chuyện buồn không đâu, nên tự làm cho mình bận rộn để quên đi tất cả

mà mọi người không nên vào đây để than thở như thế nhé

ym:vietthanh47

email:vietthanh47@yahoo.com

sdt:01649606447

giao lưu nào anh em

Top 200 Contributor
đại cầm thủ

hãy sống và làm việc như một ngày cuối cùng của đời mình

đời ko làm gì mình cả nên mọi người đừng ghét nhé

yêu đời đời sẽ yêu ta

 

nguyễn văn thuật: yahoo:vanthuatdaotaolaixe@yahoo.com.vn có một điều chắc chắn là: không có gì chắc chắn cả:
Page 1 of 1 (11 items) | RSS
Copyright 2006 - 2011 by DamSan.Net
Powered by Community Server (Non-Commercial Edition), by Telligent Systems