Bạn đang truy cập vào diễn đàn cũ của Đamsan.Net. Diễn đàn này không nhận đăng kí thành viên mới cũng như bài viết mới kể từ ngày 11-02-2012. BQT.
Đề tích sở kiến xứ
Tác giả : Thôi Hộ
Điển tích :
HOA ÐÀO NĂM NGOÁI Thôi Hộ là danh sĩ đời Trung Ðường. Ông diện mạo rất đẹp nhưng thích sống cô độc nên ít giao du với bạn bè. Lúc Thôi Hộ trên đường lên kinh đô để thi gặp tiết thanh minh, mọi người đang nô nức đi dự hội Ðạp thanh (Giẫm lên bãi cỏ xanh) - một dịp vui chơi về mùa xuân của người Trung Hoa. Khi đi ngang qua vườn đào đang nở hoa tuyệt đẹp, chàng dừng lại ngắm và ghé vào xin nước uống thì một thiếu nữ dung mạo tuyệt vời, duyên dáng, e lệ mở cửa tiếp chàng. Nàng mời chàng tách trà Vũ Di, chàng hân hoan tiếp lấy. Ðôi tay vô tình chạm nhau khiến nàng thẹn thùng cúi mặt che dấu đôi má ửng đỏ như hoa đào; còn chàng cũng hồi hộp, ngượng nghịu không kém.Tuy thời gian trò chuyện không lâu nhưng hai bên cũng thấy tâm đầu ý hợp, quyến luyến nhau không nở chia tay. Nhưng chàng phải ra đi vì công danh sự nghiệp, nàng đành đứng dưới gốc đào đăm đăm ngó theo bóng chàng đến khi khuất dạng.Năm sau, ngày hội du xuân lại đến khiến chàng nho sinh nhớ đến hình bóng người con gái đã khiến chàng dệt không biết bao nhiêu là mộng đẹp có nàng. Chàng tìm đến vườn đào để thăm. Bước chân vội vã hân hoan của chàng khựng lại khi thấy cảnh nhà cửa đóng then cài, cảnh cũ còn đó nhưng người xưa vắng bóng. Thôi Hộ lòng buồn bã nhìn ngàn hoa đào vẫn nở rực rỡ và phe phẩy theo gió xuân như đùa cợt cho hoàn cảnh cô quạnh của chàng. Vườn đào đẹp như xưa nhưng sao chàng chỉ thấy hiu quạnh. Chàng thờ thẫn ngẩn ngơ và lòng buốt đau khi chợt nghĩ rằng nàng đã về nhà chồng!Quá thất vọng, chàng thảo bốn câu thơ trên cửa cổng, ghi lại tâm tư sầu nhớ ngậm ngùi của mình :Chiều đến, nàng cùng cha đi chùa dâng hương và thăm họ hàng trở về; chợt nhìn lên cổng thấy bốn câu thơ, nét chữ tinh xảo, ý thơ dồi dào, nàng xúc động khi biết rõ tình cảm nhớ mong của chàng gói ghém trong đó. Nàng buồn bã hối tiếc không kịp gặp lại chàng. Ngày qua ngày nàng tựa gốc đào tha thiết mong đợi và hy vọng người nho sĩ phong nhã năm xưa lại đến với nàng. Nhưng chỉ thấy bóng chiều đổ xuống, vài cánh chim bạt gió cất tiếng kêu thảm thiết não nùng vì lẻ bạn khiến lòng nàng càng tê tái. Rồi hè lại thu sang, đông qua xuân về, nỗi nhớ nhung nung nấu đến lệ trào khóe mắt, nhưng bóng chàng vẫn biền biệt khiến nàng càng tuyệt vọng, bỏ ăn bỏ ngủ, thân xác tiều tụy, dung nhan võ vàng.Cha nàng phiền muộn lo lắng cố tìm thầy giỏi hốt thuốc cho nàng. Nhưng nào có thuốc trị bệnh tương tư! Biết mình kiệt sức không sống được, nàng đành thuật lại tâm sự của mình cho cha nghe và xin cha tha tội bất hiếu. Người cha già càng xúc động đau khổ thêm cho phận bạc của con gái yêu duy nhất của mình. Nhìn thấy con nằm thiếp trên giường bệnh chờ đợi tử thần, ông nóng lòng chạy ra chạy vào như người mất trí. Ông nghĩ quẩn là nếu tìm được chàng thư sinh đã đem tai họa đến cho gia đình ông, có lẻ người ấy mới có thể chữa khỏi bệnh tương tư cứu sống con ông. Ông vội chạy đi tìm mà quên mất rằng trời đất mênh mông, ông không hề hay biết gốc tích, nơi ở của chàng, làm sao tìm được?!Vừa ra khỏi cổng, ông găp ngay một chàng thư sinh tuấn tú. Thấy ông hốt hoảng đi như chạy, mặt mủi ràn rụa nước mắt, chàng vội vái chào và thăm hỏi. Ông kể lể sự tình:- Lão là Ðào Bạch Phụng, lão chỉ có một đứa con gái tên Ðào Phụng Trinh, năm nay tuổi vừa độ trăng tròn, mẹ mất sớm từ lúc Phụng Trinh mới chào đời. Chẳng may nàng đang bệnh thập tử nhất sinh vì quá thương nhớ chàng nho sĩ đã đề thơ trên cổng ... Nghe tới đó chàng thư sinh bỗng thảng thốt thú nhận:- Tôi là Thôi Hộ, người đã đề bài thơ trên cổng ...Ðến lượt ông lão mừng rú lên, một già một trẻ vội chạy vào nhà thì đúng lúc Phụng Trinh vừa trút hơi thở cuối cùng. Nhìn người con gái tràn đầy sức sống, dung nhan tươi đẹp mà mình đã bao ngày thầm yêu trộm nhớ, nay sao tiều tụy võ vàng nằm bất động trên giường bệnh cũng chỉ vì thương nhớ mình; chàng quá xúc động vội quỳ xuống bên giường, cầm tay nàng, úp mặt vào mặt nàng vừa khóc nức nở vừa kêu tên nàng thảm thiết!Kỳ diệu thay, tiếng kêu bi thương như lay hồn nàng thức tỉnh và những giọt nước mắt nóng hổi của tình yêu nhỏ xuống mặt nàng khiến nàng hồi sinh. Nàng mở mắt nhìn đăm đăm vào chàng và nở một nụ cười sung sướng. Chàng Thôi hớn hở, lão trượng họ Ðào xiết bao vui mừng. Từ đấy, lão trượng Bạch Phụng bằng lòng cho Phụng Trinh và Thôi Hộ kết duyên cầm sắt.
.................
Đây là bài thơ em hay khắc lên sáo để tặng các bằng hữu khi xưa, 1 chút lưu luyến dịp đầu năm, mong mấy pác thông cảm !
dongtahoangduocsu: Bác kimlamtk là người khơi ra topic này , vậy bác cho chủ đề trước đi . Sau khi chen hết các bài thơ về chủ đề này , mà bác vẫn chưa có bài nào khác thì bác tiếp tục đổi chủ đề khác . Vì hiện tại chưa có chủ đề rõ ràng nên chỉ post những bài hay thôi . Nếu bác có chủ đề tại hạ xin theo ý bác .
Bác kimlamtk là người khơi ra topic này , vậy bác cho chủ đề trước đi . Sau khi chen hết các bài thơ về chủ đề này , mà bác vẫn chưa có bài nào khác thì bác tiếp tục đổi chủ đề khác . Vì hiện tại chưa có chủ đề rõ ràng nên chỉ post những bài hay thôi . Nếu bác có chủ đề tại hạ xin theo ý bác .
Hoàng đảo chủ đã nói vậy thì tại hạ xin đưa ra chủ đề đầu tiên : Huế ( kiếm chủ đề hơi hạn chế chút nếu không là miên man bất tận không sang chủ đề mới được ) ... và giờ bắt đầu luôn ^__^
Xin chào Huế một lần anh đến Để ngàn lần anh nhớ trong mơEm rất thực nắng thì mờ ảo Xin đừng lầm em với cố đô
Áo trắng hỡi thuở tìm em không thấy Nắng minh mang mấy nhịp Tràng Tiền Nón rất Huế mà đời không phải thế Mặt trời lên từ phía nón em nghiêng
Nhịp cầu cong và con đường thẳng Một đời anh tìm mãi Huế nơi đâu Con sông dùng dằng con sông chảy ngượcSông chảy vào lòng nên Huế rất sâu
Tạm biệt Huế với em là tiễn biệt Hải Vân ơi xin người đừng tắt ngọn sao khuya Tạm biệt nhé với chiếc hôn thầm lặng Anh trở về hoá đá phía bên kia
Trong Ðôi Mắt Huế
Dòng sông Hương chảy lặng lờNgàn thông núi Ngự đứng như mơGió cầu vướng áo nàng Tôn NữQuai lỏng nghiêng vành chiếc nón thơMơ mộng giai nhân buông mắt biếcLâu đài cung điện bóng xa inTrên nền rực rỡ vinh quang cũCờ biển nghìn xưa bóng khải triềuNgùi ngậm giai nhân khẽ thở dàiNắng chiều ngã tía sắc lâu đàiGượng cười trong nét vàng son cũNhư ả cung tần tuổi nhạt phaiLá liễu lơ thơ mưa thuý dịchBông đào e ấp gió đan đìnhVàng xây ngọc dựng nền vương báMột ánh tàn xuân nổi mỏng manh.
Đông Hồ
Uống Cùng Huế
Bây chừ còn có chi môDặt dìu con nước ngẩn ngơ mạn đòDòng sông cứ mặc lững lờChảy như quên chảy...và bờ ...cũng quênThôi thì một giọt mưa thềmThì thôi một khắc chuông rền chùa sươngNgười đi bóng cắt dặm đườngLạnh như tiếng vạc kêu sương ngang trời...Tôi nhìn ngọn lá vèo rơiThấy con mắt lạ một thời Huế xaMắt là mắt của người taTôi đem mở nhắm như là mắt tôiÔi thu thu lỡ thu rồi!Tôi chôn tôi dưới lá đồi Thiên ÂnPhía đâu như phía muộn màngEm như em của muôn vàn nổi trôi...
Rượu Chuồn này chén trăng bơiUống cùng Huế với cuộc chơi sang ngày...
Hồng Nhu
Cánh Hạc Nội Thành
Mai người lỗi hẹn về khôngTóc xưa mấy ngọn chờ mong cõi nàoNghe dòng sông trắng chiêm baoLời thiên cổ rụng đôi bờ càn khônTình nhung nhớ cũng phù vânCành trơ lá úa chiều lang bạc nàyTa còn hiu hắt ta đâyĐời trăm ngõ trúc sầu ray rứt hoàiMai đành đọan nỗi bi aiLá xuôi dòng nước nhạt phai dáng chờTa về đốt lửa hư vôLần trang tình sử hoen mờ dấu emDẫu xa cách bóng chim ngànLòng xưa sau vẫn nguyện son sắt tìnhHuế bây chừ - Huế lặng thinhEm như cánh hạc nội thành sương khuya.
Một chút tình cho Huế - Thái Tú Hạp
Để Hoàng lão tà họa 1 bài về Huế tặng chư vị nha !
Viếng Huế ( Hoàng Dược Sư )
Ai đã một lần tới Huế chưa
Cung đình cổ kính thuở xa xưa
Sông Hương nước chảy êm đềm quá
Núi Ngự oai hùng hứng nắng mưa
Chiếc nón dịu dàng che mái tóc
Bài thơ thoang thoảng chút hương đưa
Lòng người lữ khách thầm bay bổng
Lên chín tầng mây như mới vừa .
Về Huế nghe mưa
Huế thương, nhớ lắm mùa mưa!
Mưa rơi rỉ rả chiều lưa thưa buồn
Mưa tuôn nước ngập phố phường
Mưa theo em đến sân trường vắng hoe
Mưa dài ngày tháng lê thê
Mưa đêm em thấy phòng the lạnh lùng
Mưa trưa nên nắng ngập ngừng
Mưa, nghe tiếng nhạc buôn chùng bơ vơ
Mưa, hoa rủ lá bơ sờ
Mưa dai dẳng quá cho thơ lệ nhoè
Mưa, em lạc lối đường về
Bên nhau ta bước, mưa mê mẩn đời
Mưa từng hạt nhớ đầy vơi
Mưa gieo mật ngọt những lời yêu thương
Huế xưa mưa mãi vấn vương
Tóc em mưa gội nhớ thương nghìn trùng
Mai này mưa lạnh trời trong
Ta về cùng lắng tiếng lòng nghe mưa.
...........................
Bích Vân
@phudinh.nguyen : bác không ghé bên này coi tui họa lại thơ của bác sao ?
còn nhiều nhiều lắm bài thơ đậm chất Huế, mang cảm xúc Huế mà mình nhớ nhưng có lẽ nên dừng ở đây. Sưu tầm sẽ mãi chỉ là sưu tầm, nhưng nếu đọc được đôi áng thơ từ thành viên của đamsan thì vui biết bao.
Trân trọng mời dongtahoangduocsu, phudinh.nguyen, rùa già và những ai làm được thơ có thể nào phóng tác và vần thơ ở chủ đề này để anh em chiêm ngưỡng không?
kimlamtk ơi! nhờ kimlamtk, nếu biết và thích, đến một lúc nào đó có thể nào ra đề tài về TTKH được không? vì với anh, thơ TTKH gắn liền quá nhiều kỷ niệm.
@quasimodo : bài Viếng Huế là tại hạ làm đó nghen .
Thơ TTKH không nhiều nhưng gây tranh cãi thì không ít nhân đây post lên để quasimodo đánh thức kỷ niệm ^^!
Hai Sắc Hoa TigonMột mùa thu trước mỗi hoàng hônNhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồnNhuộm ánh trăng tà qua mái tócTôi chờ người đến với yêu thươngNgười ấy thường hay ngắm lạnh lùngDải đường xa vút bóng chiều phongVà phương trời thăm mờ sương cát Tay vít dây hoa trắng chạnh lòngNgười ấy thường hay vuốt tóc tôiThở dài trong lúc thấy tôi vuiBảo rằng: “ Hoa giống như tim vỡAnh sợ tình ta cũng thế thôi!”Thuở đó nào tôi đã hiểu gì?Cánh hoa tan tác cuả sinh lyCho nên cười đáp: “ Màu hoa trắngLà chút lòng trong chẳng biến suy”Đâu biết lần đi một lần lỡ làngDưới trời gian khổ chết yêu thươngNgười xa xôi quá tôi buồn lắmTrong một ngày vui pháo nhuộm đườngTừ đấy, thu rồi lại thuLòng tôi còn giá đến bao giờ?Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ….Người ấy, cho nên vẫn hững hờ.Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đờiAí ân lạt lẽo cuả chồng tôiMà từng thu chết, từng thu chếtVẫn giấu trong tim một “bóng người”Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyếtThấy ai cũng ví cánh hoa xưaNhưng hồng tựa trái tim tan vỡVà đỏ như màu máu thắm pha!Tôi nhớ lời người xưa đã bảo tôiMột mùa thu trước rất xa xôi…..Đến nay tôi hiểu thì tôi đãLàm lỡ tình duyên cũ mất rồi!Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờChiều thu hoa đỏ rụng. Chiều thu.Gió về lạnh lẽo chân mây vắngNgười ấy sang sông đứng ngóng đò.Nếu biết rằng tôi đã lấy chồngTrời ơi! người ấy có buồn không?Có thầm nghĩ tới loài hoa ….vỡTựa trái tim phai, tựa máu hồng!
Bài Thơ Thứ NhấtThuở trước hồn tôi phơi phới quá,Lòng thơ nguyên vẹn một làn hương...Nhưng nhà nghệ sĩ từ đâu lại,Êm ái trao tôi một vết thương.Tai ác ngờ đâu gió lạ qua,Làm kinh giấc mộng những ngày hoa,Thổi tan âm điệu du dương trướcVà tiễn Người đi bến cát xạỞ lại vườn Thanh có một mình,Tôi yêu gió rụng lúc tàn canh;Yêu trăng lặng lẽ rơi trên áo,Yêu bóng chim xa, nắng lướt mành.Và một ngày kia tôi phải yêuCả chồng tôi nữa lúc đi theoNhững cô áo đỏ sang nhà khác,-- Gió hỡi ! Làm sao lạnh rất nhiều ?Từ đấy không mong, không dám hẹnMột lần gặp nữa dưới trăng nghiêm,Nhưng tôi vẫn chắc nơi trời lạ,Người ấy ghi lòng : "Vẫn nhớ em !"Đang lúc lòng tôi muốn tạm yên,Bỗng ai mang lại cánh hoa timCho tôi ép nốt dòng dư lệNhỏ xuống thành thơ khóc chút duyên ?Đẹp gì một mảnh lòng tan vỡĐã bọc hoa tàn dấu xác xơ !Tóc úa giết dần đời thiếu phụ...Thì ai trông ngóng, chả nên chờ !Viết đoạn thơ đầu lo ngại quáVì tôi còn nhớ hẹn nhau xưa :-- "Cố quên đi nhé, câm mà nínĐừng thở than bằng những giọng thơ !"Tôi run sợ viết; lặng im ngheTiếng lá thu khô siết mặt hèNhư tiếng chân người len lén đến.Song đời nào dám ga<.p ai về !Tuy thế, tôi tin vẫn có ngườiThiết tha theo đuổi nữa, than ôiBiết đâu... tôi: một tâm hồn héo,Bên cạnh chồng nghiêm luống tuổi rồi !
Đan Áo Cho ChồngChị ơi ! Nếu chị đã yêu.Đã từng lỡ hát ít nhiều đau thương,Đã xa hẳn quãng đường hương,Đã đem lòng gởi gió sương mịt mùng.Biết chăng chị ? Mỗi mùa đông,Đáng thương những kẻ có chồng như em,Vẫn còn thấy lạnh trong tim,Đan đi đan lại áo len cho chồng.Như con chim hót trong lồng,Hạt mưa nó rụng bên song bơ thờ.Tháng ngày nổi tiếng tiêu sơ,Than ôi ! Gió đã sang bờ ly tan.---
Tháng ngày miễn cưỡng em đan,Kéo dài một chiếc áo len cho chồng.Như con chim nhốt trong lồng,Tháng ngày mong đợi ánh hồng năm nao !Ngoài trời mưa gió xôn xao,Ai đem khoá chết chim vào lồng nghiêm ?Ai đem lễ giáo giam em ?Sống hờ trọn kiếp trong duyên trái đời.Lòng em khổ lắm chị ơi !Trong bao tủi cực với lời mỉa mai.Quang cảnh lạ, tháng năm dài,Đêm đêm nghĩ tới ngày mai giật mình
Bài Thơ Cuối Cùng Anh hỡi tháng ngày xa quá nhỉ ?Một mùa thu cũ, một lòng đaụ..Ba năm ví biết anh còn nhớ,Em đã câm lời, có nói đâu ! Đã lỡ, thôi rồi ! chuyện biệt ly,Càng khơi càng thấy lụy từng khịTrách ai mang cánh "ty-gôn" ấy,Mà viết tình em, được ích gì ?Chỉ có ba người đã đọc riêng,Bài thơ "đan áo" của chồng em.Bài thơ "đan áo" nay rao bán,Cho khắp người đời thóc mách xem...Là giết đời nhau đấy, biết không ?...Dưới giàn hoa máu tiếng mưa rung,Giận anh, em viết dòng dư lệ,Là chút dư hương : điệu cuối cùng !Từ đây, anh hãy bán thơ anh,Còn để yên tôi với một mình,Những cánh hoa lòng, hừ ! đã ghét,Thì đem mà đổi lấy hư vinh.Ngang trái đời hoa đã úa rồi,Từng mùa gió lạnh sắc hương rơị..Buồng nghiêm thờ thẩn hồn eo hẹp,Đi nhớ người không muốn nhớ lời !Tôi oán hờn anh, mỗi phút giây,Tôi run sợ viết, bởi rồi đâyNếu không yên được thì tôị.. chếtĐêm hỡi ! Làm sao tối thế nầy ?Năm lại năm qua cứ muốn yênMà phương ngoài gió chẳng làm quên;Và người vỡ lỡ duyên thầm kín,Lại chính là anh ? anh của em !Tôi biết làm sao được hỡi trời ?Giận anh, không nỡ ! Nhớ không thôi !Mưa buồn, mưa hắt, trong lòng ướt...Sợ quá đi, anh... "có một người" !...
quasimodo:còn nhiều nhiều lắm bài thơ đậm chất Huế, mang cảm xúc Huế mà mình nhớ nhưng có lẽ nên dừng ở đây. Sưu tầm sẽ mãi chỉ là sưu tầm, nhưng nếu đọc được đôi áng thơ từ thành viên của đamsan thì vui biết bao.Trân trọng mời dongtahoangduocsu, phudinh.nguyen, rùa già và những ai làm được thơ có thể nào phóng tác và vần thơ ở chủ đề này để anh em chiêm ngưỡng không?
Chào các bác!
Em thì chưa có bài nào viết về Huế mà hay cả. Chắc có lẽ vì tự thân Huế đã là một bài thơ hay rồi!... Nên thơ em chưa thể sánh bằng. Tuy nhiên, ở bình diện khác thì thơ của em lại mang âm hưởng Huế - có thể nói là rất nhiều, xuất xứ từ Huế cũng rất nhiều. Sau đây em xin mạn phép tặng các bác một vài bài mà em đã làm từ hồi còn học phổ thông, và hầu hết là ra đời trong hoàn cảnh về thăm lại Huế.
VÔ ĐỀ
Trưa hè không chút gợn mây
Trời cao chót vót, nắng đầy mặt sông
Thuyền về lướt nhẹ giữa dòng
Rẽ đôi con nước mà lòng nao nao
Thuyền đi nỗi nhớ dâng trào
Cuốn theo con sóng, dạt dào xa xăm.
phudinh.nguyen
@ kimlamtk: Nghe nói là bạn đã tải hết các nhạc phổ và bài nhạc của lão TDBS, vậy phiền bạn có thể gửi cho tui những gì bạn đã tải được từ topic TQ địch khúc qua mail này được không:
Mail: ncanhtuan@yahoo.com
Nếu được thì cám ơn bạn nhiều lắm !
Tui thấy hình như bạn thích topic Những bài thơ hay nên có khi bỏ qua không đọc topic khác, bác quasimodo có chỉ vô blog của bạn thì phải đăng kí phức tạp quá, nhắn tin riêng thì diễn đàn không có chức năng thông báo khi có tin nhắn mới nên đành mạo muội post bài trong đây.
Nếu có gì phiền phức mong bạn và các bác khác bỏ qua.
Xin lổi! Vì em đọc hoài mà hổng hỉu.
1 là: "Tui thấy hình như bạn thích topic Những bài thơ hay"
từ "bạn" ở đây là ai vây? kimlamtk à?
2 là: " nên có khi bỏ qua không đọc topic khác"
là sao?
3 là "nhắn tin riêng thì diễn đàn không có chức năng thông báo"
hổng hỉu lun!