Bạn đang truy cập vào diễn đàn cũ của Đamsan.Net. Diễn đàn này không nhận đăng kí thành viên mới cũng như bài viết mới kể từ ngày 11-02-2012. BQT.
Đi giữa đường thơm
Đường trong làng hoa dại vơí muì rơm,
Ngươì cùng tôi đi giữa đường thơm.
Lòng giắt sẳn ít hương hoa tưởng tuợng
Đất thêu nắng bóng tra rồi bóng phượng
Lần luợt buông màn nhẹ vướng chân lâu
Lên bề cao hay đi xuống bề sâu?
Không biết nữa có chút gì làm ngợp
Trong không khí hương vơí maù hòa hợp…
Một buổi trưa không biết tự thuở nào
Như buổi trưa hè nhè nhẹ trong ca dao
Có cu gáy có bướm vàng nữa chứ
Mà đôi lứa đứng bên vườn tình tự
Buổi trưa này, xưa kia ta đã đi
Phải cùng chăng? Lòng nhớ rõ làm chi
Chân bên chân, hồn bên hồn, yên lặng
Ngươì cùng tôi đi giữa đường rãi nắng
Trí vô tư cho da thở hương tình
Ngươì khẽ nắm tay, tôi khẽ nghiêng mình
Như muốn nói… nhưng mà không…. Khóm trúc
vưà động lá … Ta nhận vào một lúc
Cả không gian hồn hậu thơm tho
Gió đưa hương muì dìu dịu phất phơ…
Trong tĩnh lặng vẫn đưa muì gío thoảng
Trí bâng quơ thoáng nghĩ, nhưng buồn nhiều
“Chân hết đường, thì lòng cũng hết yêu…”
Chân đang bước, bỗng e dè đứng lại
Ở giưã đường làng, muì rơm, hoa dại…
Huy Cận
Mùa tím hạ
Chẳng hiểu vì sao anh muốn gặp em
Để nhìn em cươì, để nghe em khóc
Để ngón tay buồn bâng khuâng chải tóc
Để mắt anh sầu ghé xuống vai em
Mi em cong như một buổi chiều hiền
Aó em tím như màu mây tháng hạ
Chưa yêu lắm nên vẫn còn xa lạ
Anh khổ nhiều em có hiểu gì đâu
Mắt chưa thương, nên mắt vẫn không màu
Thơ nhung nhớ thơ sâù như áo tím
Muốn xa em nhưng hồn anh bịn rịn
Có đêm nào anh nằm ngủ không mơ
Tóc em dài như thuở bé ngây thơ
Sao em khóc cho muà thi đến muộn
Tháng sáu trời mưa, trời mưa tám hướng
Có phương nào tóc thả áo em bay
Hoa mưa giăng qua vùng mắt lưu đày
Anh vẫn đợi như ngày xưa bé bỏng
Những buôỉ chiều trời mưa bong bóng
Anh gấp thuyền bằng giấy thả trôi sông
Má em xinh như ráng đỏ cầu vồng
Anh tội lỗi, mai sau về điạ ngục
Muà hạ tím trên áo vàng hoa cúc…
Sáng hôm nay trời thương nắng trên cao
Tóc em vương mùi nắng mới ngọt ngào
Em kiều diễm cho đơì lên giọng hát
Đường em đi hoa kết bằng âm nhạc
Em vui cươì theo hạnh phúc sang sông
Mắt em long lanh bỗng khóc bên chồng
Anh không biết trơì mưa hay trơì nắng.
Vũ Thành
Ngày xa xưa ấy
Ngày xưa còn thơ…
Anh mơ làm hoàng tử
Em mơ làm công chuá giưã rừng sâu…
Bao niềm vui theo câu cổ tích
Theo tiếng cười trong như tiếng thuỷ tinh
Giòng đời trôi lặng lẽ bên mình
Em - tóc thề mắt biếc
Anh - trai hồn gió biển
Vẫn một lối về… e thẹn lúc bên nhau
Kể chuyện ngày xưa đôi má ửng đào
Anh rạo rực tim hồng yêu không nói…
Thời gian đi với tháng ngày bão nổi
Bóng giặc tràn về, anh khoác áo chiến binh
Đường hành quân … anh mơ buổi thanh bình
Về quê cũ cùng em tìm tuổi nhỏ
Đời gian nan bước đường đây đó
Em có còn chờ những buổi trăng lên
Em có còn mơ giấc mộng êm đềm
Thương cổ tích em làm công chuá
Thương cổ tích anh làm hoàng tử
Rộn rã câu cười, tiếng hát lời ru…
Cho hôm nay, vưà dứt chiến chinh
Gác tay súng anh về bên lớp học
Giảng đường muà thu mây trơì xanh ngát
Trang vở học trò, sợi tóc bạc cũng ươm mơ
Và vui sao cô em nhỏ, bây giờ
Nàng công chuá trở thành cô giaó trẻ
Trên bục giảng em cho anh bao điều mới mẻ..
Nắng nghiêng cươì soi ấm cả tương lai
Từng tiếng yêu thương sôi nỗi miệt mài
Con nước cũ quay về trong trí nhớ
Cô giáo có hay ngày xa xưa ấy
Những buôỉ hẹn hò vẫn chưa nói nên câu...
Nguyễn Chơn
Muà ngô cũ
Đuổi bắt trên đồi cao
Trơì mưa dầm, gió rét
Hai đứa níu kéo nhau
Té lăn cù tưởng chết
Tỉnh dậy dưới chân đồi
Chạy khắp ruộng tìm coi
Loanh quanh tìm một hơi
Nào ngờ em trốn mất
Tháng ba ngô kết trái
Một mình ta giận thay
Bắt đền ruộng ngô đấy
Bẻ về cho biết tay
Ôm vế em bó ngô
Hai đứa cưới rúc rích
Đêm nay ta đốt lò
Nướng ngô vui bằng thích
Ngững trái ngô đầu muà
Cười giòn trên bếp lưả
Ngoài kia trời gió mưa
Ai dại gì thương nhớ
Hạt ngô thơm muì lửa
Nở đều như răng em
Ta ghé môi cắn vỡ
Ăn mãi không đã thèm
Ngô chín vàng trong đêm
Giục lòng ta cháy đỏ
Gió mưa reo ngoài thềm
Giật mình biết đâu đó…
Lời muốn thốt… yêu em
Như than hầm trong miệng
Nhai giập nghìn hạt mềm
Vẫn cất không thành tiếng
Muốn nương vào vai em
Hai bàn tay bảo vậy
Vật vả trăm nghìn phen
Vẫn dằn lòng : mai vậy…
Mai rồi mai lần lữa
Thoắt chốc mười mấy năm
Bao nhiêu muà ngô vàng
Bao nhiêu trời mưa gió
Hôm nay qua đồi xưa
Trượt chân, bàng hoàng mãi
Ôi ngày thơ, tình thơ
Mất về đâu tuổi dại
Một mình ta buồn thay
Ruộng ngô vàng vẫn đầy
Nhưng bẻ về với ai
Về vơí ai giờ nưã
Một mình ta ngẫn ngơ
Nghe hạt ngô đầu muà
Vỡ trong răng nức nở.
Trần Dạ Từ
Lương Châu Từ
Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôiDục ẩm tỳ bà mã thượng thôiTúy ngọa sa trường quân mạc tiếu Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi .
Vương Hàn
Đào Hoa Ảnh Lạc Mai Thần Kiếm Bích Hải Triều Sinh Táng Ngọc Tiêu
Hoàng Hạc Lâu
Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ
Thử địa không dư Hoàng Hạc Lâu
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản
Bạch vân thiên tái không du du
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu
Nhật mộ hương quan hà xứ thị ?
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.
Thôi Hiệu
Vũ Hoàng Chương dịch :
Xưa Hạc vàng bay vút bóng người
Đây lầu Hoàng Hạc chút thơm rơi
Vàng tung cánh hạc đi đi mãi
Trắng một màu mây vạn vạn đời
Cây bến Hán Dương còn nắng chiếu
Cỏ bờ Anh Vũ chẳng ai chơi
Gần xa chiều xuống đâu quê quán
Đừng dục cơn sầu nữa sóng ơi !
Đề Đô Thành Nam Trang
Khứ niên kim nhật thử môn trung, Nhân diện đào hoa tương ánh hồng. Nhân diện bất tri hà xứ khứ, Đào hoa y cựu tiếu đông phong.
Thôi Hộ
.
ham vui nên xin post 1 bài(bài này đọc trên báo tuổi trẻ cười):
con cào cào đúng cào cào trên cái cào.
con chuồn chuồn bay chuồn chuồn tính bài chuồn.
con kênh kênh đứng kênh kênh trên kẻ kênh.
chuyện tình lá , gió
chuyện kể về một mối tình thầm lặng
lá nguyện cầu được sánh bước bên cây
cây dẫu biết vẫn tỏ ra vô cảm
mặc lá buồn với mối tình đơn phương
qua đời cây bao chuyện tình rực lửa
lá dẫu buồn nhưng vẫn rất yêu cây
còn cây ơi sao vô tâm đến thế
để lá sầu lá cay đắng xót xa
có một ngày cây bất chợt nhận ra
trong đời mình cần bóng hình của lá
nhưng trong hai chẳng một ai nói cả
cây ngại ngùng đành né tránh con tim
bao năm qua cây vẫn cứ lặng im
tìm lời giải cho tình yêu cây lá
bỗng xuất hiện gió trong đời của lá
người sẵn sàng dám bày tỏ tình yêu
lá yếu mềm còn cây thì nhu nhược
lá đành lòng theo gío để quyên cây
lá lìa cây là vì cây không giữ
hay là vì gió thổi lá bay đi
lá đi xa nhưng cây còn vương vấn
mong một ngày sẽ kề cận bên nhau
nếu cõi trên cho cây một mong ước
cây chỉ mong tìm lại ngày xưa
Không đề
22 tuổi con nguyện sống thật hay
Để đây con sẽ là người tốt
Và khi bước trên con đường đó
Thấy thật nhẹ nhàng.
Nhưng cũng thấy cả một thế giới trong con
những điều u tối.
Những điều làm đôi chân con chậm lại
trên con đường đẹp tươi.
Có khi chẳng thấy ánh sao rơi
Cuối con đường dài xa tắp
Sợ chân con sẽ mỏi
Sẽ chán trường...
Nhưng giờ con đã hiểu
Con chỉ bước đi thôi
Mỗi bước đi đã là cả một cuộc đường dài
và mặt đất là bến đỗ...
Nay gần tết, tôi đọc trên mạng thấy 1 bài bình về bài thơ có liên quan đến tình yêu và khung cảnh đông chuyển sang xuân, thấy có chút hay hay nên post lên các bạn cùng xem
Bài viết như sau :
Hoa Đào Năm Ngoái Còn Cười Gió ĐôngTrong truyện Kiều, Nguyễn Du có một đoạn thơ tả lại cảnh lúc Kim Trọng trở lại vườn xưa cảnh cũ nơi mà Kim Trọng và Thúy Kiều đã nhiều lần hò hẹn tâm tình với nhau : "Đầy vườn cỏ mọc lau thưa Song trăng quạnh quẽ, vách mưa rã rời Trước sau nào thấy bóng người Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông Xập xè én liệng lầu không Cỏ lau mặt đất, rêu phong dấu giầy Cuối tường gai góc mọc đầy Đi về này những lối này năm xưa ....." Thật ra trong ngôi vườn tình ái hò hẹn giữa Kim Trọng và Thúy Kiều năm xưa chưa chắc đã có cây đào nở rộ đầy hoa đang cười bỡn cợt với gió đông (gió xuân) lơi lả ... Mà dù có cây đào đi chăng nữa cũng không là nét đặc trưng biểu tượng trong những vần thơ trữ tình nầy : "Trước sau nào thấy bóng người Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông .." mà chính Nguyễn Du đã muốn nhắc nhở lại cái điển tích của Thôi Hộ " Đào hoa y cựu tiếu đông phong ..." trong bài thơ “Đề Đô Thành Nam Trang “ như một yếu tố ngôn ngữ chủ yếu làm phương tiện để dẫn dắt độc giả vào cái nhận thức hiện tại : cảnh xưa vẫn còn đó... nhưng người đẹp nay còn đâu ? .. Cái tài hoa khéo léo của Nguyễn Du là ngoài cái biểu tượng chính " hoa đào năm ngoái" còn mang thêm những hình tượng ngôn ngữ để bổ sung cho nhận thức "cảnh đó người đâu ?" , tạo nên một bức tranh trữ tình lãng mạn và gợi sầu gợi cảm vô cùng qua những hình ảnh chất liệu như : cỏ, lau, song, vách, trăng, mưa, én, rêu, dấu giầy, tường gai v.v... đã gây ra những ấn tượng sâu sắc, nguồn cảm xúc dào dạt, nồng nàn, xao động lòng người … Nói đến mùa Xuân là nói đến nhựa sống căng tràn, là nói đến tình yêu lai láng dạt dào của những mối tình tuyệt đẹp giữa kẻ nam và người nữ . Bài thơ “Đề Đô Thành Nam Trang” của Thôi Hộ là một giai thoại văn học nói lên một mối tình xuân muôn thuở nầy.. Bài thơ còn có tên là “Đề Tích Sở Kiến Xứ “ (Thơ đề chỗ trông thấy năm trước) .
Chuyện kể rằng, chàng sĩ tử Thôi Hộ đi thi bị hỏng, nhân tiết thanh minh đi du xuân ở phía nam thành Đô, thấy một trang trại cây cối xanh tươi tốt đẹp, ghé lại gõ cửa xin nước uống, thì gặp một tuyệt sắc giai nhân đứng dựïa cành đào, ưng ửng má hồng, e lệ chẳng nói năng chi, mà chàng trai Thôi Hộ thì đắm đuối nhìn… Hoa đẹp mà người cũng đẹp thay! Cảnh vật tươi sáng rực rỡ, tinh khôi, đầy mộng mơ đã quyến rũ và làm say đắm thi nhân trước cảnh đẹp người xinh … Thôi Hộ từ giã bịn rịn ra về, năm sau cũng nhân tiết thanh minh ghé lại trang trại cũ đi tìm người xưa, cảnh vẫn không thay đổi, cây đào vẫn còn đó đùa cợt với gió xuân, mà người đi đâu vắng, cửa đóng then cài.. Thôi Hộ bồi hồi thương nhớ mà cảm xúc viết thành bài thơ đem gài vào cánh cửa … Một thời gian sau, Thôi Hộ thương nhớ quá, cầm lòng không đậu, trở lại chốn cũ, thì nghe tiếng khóc trong nhà vang rạ. Chàng gõ cửa , thì một ông già đi ra, nhìn chàng và hỏi : “ Người có phải là Thôi Hộ không ? Con gái tôi đã đọc bài thơ mà tương tư da diết, sầu khổ, không ăn uống và đã chết rồi …” Thôi Hộ hối hận vô cùng, chàng quỳ bên giường nàng, ôm xác nàng mà khóc lóc thảm thiết, khan vái và lay nàng dậy … Trời đã cảm thương cho mối tình chung thủy .. nàng đã hồi tỉnh và hai người đã kết duyên vợ chồng …. Một cuộc tình đẹp đã thành giai thoại và tương truyền mãi đến đời sau .. Đề Đô Thành Nam Trang Khứ niên kim nhật thử môn trung Nhân diện đào hoa tương ánh hồng Nhân diện bất tri hà xứ khứ Đào hoa y cựu tiếu đông phong Thôi Hộ Dịch nghĩa: Năm ngoái, ngày này ở trong cánh cửa này Mặt người và hoa đào cùng chiếu ánh hồng cho nhau Mặt người không biết đã đi đâu rồi Hoa đào vẫn như xưa còn cười với gió đông (gió xuân) Đề Thơ Ở Nam Trang Thành Đô Năm ngoái hôm nay cũng cửa nầy Hoa đào má phấn đỏ hây hây Người đi đâu mất, còn hoa đó Ghẹo gió đông cười hoa ngất ngây Hải Đà cảm dịch Cửa nầy năm ngoái hôm nay Hoa đào ưng ửng đỏ hây má hồng Biết tìm đâu nữa chân dung Hoa đào bỡn cợt gió đông gọi về Hải Đà cảm dịch Trong một bài thơ "Sơn Phòng Xuân Sự" (Chuyện xuân ở nhà trên núi) của Sầm Tham cũng có hai câu thơ thể hiện những hình ảnh ước lệ tượng trưng như trong bài thơ của Thôi Hộ : người đã xa vắng rồi, cảnh vật hình như vẫn lãnh đạm vô tình ... nhưng hai cái hình tượng nhận thức đối nghịch đó đã có năng lực tạo ra một cảm xúc mãnh liệt, một tình cảnh xao xuyến, bồi hồi, chua xót phân ly đầy nhớ thương và luyến tiếc .... Lương viên nhật mộ loạn phi nha Cực mục tiêu điều tam lưỡng gia Đình thụ bất tri nhân khứ tận Xuân lai hoàn phát cựu thời hoa Sầm Tham Vườn chiều nhốn nháo quạ vờn bay Đôi mái nhà xiêu thấp thoáng đây Người vắng sân cây đâu có biết Xuân về hoa cũ nở thơm đầy Hải Đà cảm dịch Bài thơ trữ tình lãng mạn của Thôi Hộ, hàm súc mang nhiều hình ảnh linh động và ý tình thắm thiết, đã đúng như định nghĩa Thơ mà Lamartine đã nói : “Thơ là sự hiện thân cho những gì sâu sắc thầm kín nhất của con tim và huyền diệu thiêng liêng nhất của tâm hồn con người, và khơi động những hình ảnh tươi mát sống động nhất, âm thanh tuyệt vời nghệ thuật nhất trong thiên nhiên ..” Bài thơ cô đọng bốn câu của Thôi Hộ là một sự kết hợp hài hòa giữa cảnh sắc, hình tượng, ý tình , âm thanh, nhịp điệu và nhạc tính đã gây sự rung động và mẫn cảm, biểu tượng một thế giới cảm xúc, làm xao xuyến tâm hồn người đọc khôn nguôi … Hải Đà Thơ Phóng tác: (dựa theo ý thơ Đề Đô Thành Nam Trang – Thôi Hộ) Hoa Đào Năm Ngoái Tôi đã gặp em trước cổng nầy Ngày nầy năm ngoái gió xuân bay Ánh dương phơi phới hồng đôi má Ưng ửng đào hoa em ngất ngây Lẳng lặng nhìn em ánh mắt sâu Môi thơm ngan ngát lộc xuân đầu Trăm năm tơ ngãi là em đó Gặp gỡ làm chi để kiếp sầu Cầm tay chẳng nói một lời sao Tiễn biệt chia xa luống nghẹn ngào Có phải lương duyên trời đã định Mỏng manh phai nhạt sắc hương đào Tôi trở về đây đứng đợi mong Hương xưa tìm lại phấn xuân hồng Người đâu ? Còn lại hoa đào đó Cười cợt vô tình với gió đông (Theo Vương Ngọc Long )