Bạn đang truy cập vào diễn đàn cũ của Đamsan.Net. Diễn đàn này không nhận đăng kí thành viên mới cũng như bài viết mới kể từ ngày 11-02-2012. BQT.
Một phụ nữ dừng xe lại, mở ví lấy tờ bạc 10.000 đồng nhưng loay hoay vẫn chưa biết đặt tờ bạc vào đâu vì nơi người thổi sáo ngồi không hề có một chiếc nón hay vật dụng gì có thể đựng tiền – như cảnh vẫn gặp từ những người ăn xin khác. Người thổi sáo ngừng thổi, ngước mắt lên và chìa ra xấp vé số đang cầm trên tay, mắt nhìn chờ đợi, đượm buồn.
Một thoáng ngơ ngác trên gương mặt người khách đi đường rồi người phụ nữ ấy cũng hiểu ra và rút lấy một tờ vé số. Người thổi sáo cẩn thận để tiền vào túi áo, rồi lại chậm rãi tiếp tục ngân lên những giai điệu thánh thót giữa trưa hè. Đèn xanh. Nhiều người chạy xe qua vẫn còn ngoái lại nhìn người thổi sáo không - phải - ăn - xin bên hè đường. Những thanh âm của cuộc mưu sinh nhọc nhằn, lặng lẽ nhưng thanh khiết ấy cứ như vương dài theo những vòng xe, qua nghĩ suy của những người khách đi đường.
Trên những ngả đường quanh co nườm nượp người- xe mỗi ngày là hình ảnh của những số phận mưu sinh có khi vất vả đến kiệt cùng sức lực. Nhưng những bôn ba khó nhọc giữa đời vẫn không làm họ thay đổi cách sống “nghèo cho sạch...”. Một ông lão mù ngày ngày vẫn đứng ở ngã tư đường chìa sẵn xấp vé số đợi người mua; một người không còn đôi chân vẫn mỗi ngày dùng đôi bàn tay chống xuống mặt đường đẩy tấm ván có gắn bánh xe trượt qua các ngả đường kiếm sống bằng cách đi bán may mắn cho người đời.
Không ít người vẫn kiếm sống theo kiểu ký sinh trên lòng thương hại của người khác. Nhưng vẫn còn đó giữa những ngả đường mưu sinh những con người luôn giữ lòng tự trọng và kiếm sống bằng chính sức lực của bản thân mình. Họ vẫn có thể nhận những “sự cho đi” từ hiểu lầm của người khác, có thể im lặng để ngụy tạo cho mình và tìm kiếm sự xót thương, nhưng không, họ chỉ chấp nhận một hành trình kiếm sống thanh sạch dù phải nhọc nhằn hơn.
Người thổi sáo không thể gieo thanh âm trên những cung đàn hạnh phúc nhưng ông đã tìm đến với tiếng sáo như để dỗ lòng mình bình yên trong những tháng ngày mưu sinh nổi trôi giữa cuộc đời. Tiếng sáo rơi thánh thót bên đường bỗng dưng trở nên đẹp như một khúc hát nguyên lành - giữa những ồn ã, lao chen của thị thành khói bụi...
Rất xúc động!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hay. 1 cách ko mới, nhưng cũng rất hay.
tiếng sáo giỗ lòng mình....
bài này cảm động thật.hum trước cũng thấy hai bố con thổi sáo hành khất dọc đường nhưng không ai cho.(thổi cái bài gì mà có câu người miền nam..) đang ngủ trưa trong nhà nghe tiếng sáo hay quá chạy ra ngoài nhưng ko biết ai thổi.theo chân một lúc mới gặp lúc ấy hai người ngồi nghỉ lại dưới chân cầu chui.mình nhờ lão thổi cho nghe bài lí chiều chiều tuy ko đúng kĩ thuật lắm nhưng cũng hay...sau đó cho con bé 10 k.rồi về ngủ tiếp...
đến bao h mới hết người mang sáo đi hành khất.như thế đối với sáo trúc là tốt hay xấu ko biết .
Bài này thât xúc động, làm mình nhớ tới hồi vài tháng trước, lúc mình mới tập sáo, sáng sớm lờ mờ ngáp ngắn ngáp dài đón xe buýt đi học, nghe đâu đó tiếng sáo...vang vang giai điệu bài "Tình thắm duyên quê" rất hay, tỉnh ngủ liền, lò mò đi kiếm ai thổi, thì ra là 2 ông cháu, ông bị mù, cháu chắc mới 9-10 tuổi, thấy cũng thương...định kêu thổi lại cho mình nghe thì buýt tới, vội vàng cho 5 ngàn rồi vọt luôn, lên xe miên man nghĩ về lời bài hát:
"Tình nồng thắm xuyên qua bao mái tranh Ngọt ngào hương thơm mái tóc xanh Những tình mặn mà là những tình đơn sơ Quê tôi vẫn đẹp đẹp mấy tình ngây thơ Chiều làng quê say sưa trong tiếng ca Người làng quê yêu bông lúa thiết tha..."