Đam San .Net
Diễn đàn yêu âm nhạc và nhạc cụ dân tộc Việt Nam


Bạn đang truy cập vào diễn đàn cũ của Đamsan.Net. Diễn đàn này không nhận đăng kí thành viên mới cũng như bài viết mới kể từ ngày 11-02-2012.
BQT.

Hịch học trò( BQT đừng xóa nha. giải trí tí thui mà )[:D]

rated by 0 users
This post has 1 Reply | 0 Followers

Top 75 Contributor
cầm sư cấp 2
nhóc tập sáo Posted: 07-02-2009 1:35

HỊCH HỌC TRÒ

Ta thường nghe Nguyễn Hiền, thế kỉ 13, là trẻ nghèo mê đèn sách, 13 tuổi đỗ Trạng nguyên, giải đề văn...mở cực khó vua ra mà dễ như ăn ớt.
Lại từng nghe Lương Thế Vinh, thế kỉ 15, cùng đám bạn chăn trâu cắt cỏ, ngồi yên dưới gốc cũng tính được chiều cao cây đại thụ, vô tình mà sử định lí Pi – ta – go còn ngon hơn xáo (***)(***)(***).
Michael Faraday, chú bé đóng sách nghèo thất học thế kỉ 19, ngày quên...ngủ, đêm quên...ăn, để thực hành đến 16 401 thí nghiệm, lưu tiếng thơm vf toả ánh...điện cho đến muôn đời sau.
Sam walton, cậu học trò không phải thông minh nhất nhưng biết cách làm mọi việc một cách tốt nhất, vừa học vừa vắt sữa bò, đóng chai, lớn lên đã làm đảo lộn cả dây chuyền phân phối thương mại thế giới.
Các ngươi nếu vốn dòng ham chơi, tất không hiểu văn nghĩa, nghe những chuyện ấy sẽ nửa tin nửa ngờ. Nay ta lấy chuyện nay mà nói:
Nguyễn Thanh Lam ở Nam Định là người thế nào?
Nguyễn Quốc Nam Phương và người em ruột Nguyễn Quốc Nam Anh là người thế nào?
Vậy mà, cô bé bán khoai Bình Gấm đỗ cả 3 trường đại học, chẳng nệ đề thi... khoai.
Lẽo đẽo theo chiếc xích lô của cha, Thanh Lam cũng đến được Thành Rôm mà nhận huy chương Bạc Vật lý toàn cầu, chẳng hề chi khó nhọc.
Nguyễn Quốc Nam Anh mới 8 tuổi đạt 550 điểm tóp phồ, phá kỷ lục của chị Nam Phương đạt năm 11 tuổi.
Này các ngươi. Người người thành thiên tài, há dễ mình thành thiên... tai? Người người giỏi tóp phồ, há dễ ta đây thành teo... tóp? Huống chi ta cùng các ngươi sinh ra và thời xã hội học tập, i tờ (I. T) phải biết, sống trong thời hội nhập, ing lít (English) phải thông.
Nhìn thấy đất nước nghèo khó, bà con ra nước ngoài làm lao công , mà nhục.
Lại ngắm các khu chế xuất, kẻ cậy tiền bóp nạt liền anh liền chị, mà đâu.
Các ngươi thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đía. Chỉ giận rằng, tới bữa quên ăn vì chơi game, nữa đêm vỗ gối vì “zô” liền 3 ly, ruột đâu như cắt vì Man thắng Chen xi, vì vạn sự như i...talia thời mùa ơ roo 2008.
Các ngươi dưới trướng mẹ cha. Xã hội cho cơ hội lớn. Cơm ăn 3 bữa quần áo mặc cả ngày. Người thấp mẹ cho đi guốc cao, óc ngắn cha cho đi học trường dài. Đi bộ thì cấp tiền bus, đi xe thì cho xe đạp... ruồi. Ngày tập đến đổ mồ hôi thì cha cho quạt, đêm học đến đổ... máu thì mek bơm thuốc diệt muỗi. So với tì tướng ngày xưa còn hiếm được thế, so gì con thiên hạ ngày nay nào có kém cạnh gì.
nay các ngươi ngồi nhìn dân nghèo mà không biết lo, nhìn đất nước tụt hậu mà không biết thẹn. Làm kẻ có học mà không thành tinh hoa. Kẻ lấy tú lơ khơ làm vui, người lấy game online, đua đòi hút xách làm trọng. Con nít rặt biết xem trò viôcờlíp xám, ba tuổi ranh đã làm diễn viên con ỉn rủ rê nhau ên oép nhé em yêu!
Kẻ không học không biết điều tri lý, làm sao có hạnh phúc?
Trẻ không học lớn lên biết làm gì? Bần cùng sinh đạo tặc, lúc bấy giờ các ngươi muốn vui chơi phỏng có được không?
Nay ta bảo thật các ngươi:
Phải học làm sao để bổ đầu ngươi ra toàn com pa thước kẻ.
Phải biết thẹn thế nào nếu chỉ có phao phỏm, hư danh.
Nay ta chọn lọc binh pháp đông tây kim cổ hợp thành một tuyển gọi là các môn học yếu lược theo thời khoá biểu nhà trường. Năm học mới sắp tới gần, nếu vẫn còn dốt nát thì há còn mặt mũi nào đứng trong trời đất che chở này nữa? Lúc bấy giờ cha mẹ cho mấy gậy vào mông, không nước mắt đầm đìa phỏng có được không?
Cho nên ta đọc bài hịch này để các ngươi hiểu rõ bụng ta.

 

cái này em lấy trên hht đó.Stick out tongue

Top 75 Contributor
cầm sư cấp 2

Hịch học sĩ

Ta thường nghe: Lương Thế Vinh chơi diều trước khi thi mà giật giải Trạng Nguyên ; Ê-di-son ngày trước không được đi học mà vẫn trở thành nhà bác học ; Bét-tô-ven bị điếc cả hai tai mà vẫn thành nhà soạn nhạc nổi tiếng ; Niu-tơn vô tình bị quả táo rơi trúng đầu mà thuyết “Vạn vật hấp dẫn” ra đời ; … Từ xưa các bậc danh nhân thế giớichẳng cần học hoặc vô tình cũng làm được việc lớn, đời nào không có? Giả sử các bậc đó phải học cách học tầm thường, học vì điểm, hạng thì cũng chết già ở xó cửa, sao có thể lưu danh sử sách, cùng trời đất muôn đời bất hủ được!

Các người con nhà có học, hiểu văn hiểu nghĩa, tuy thế nhưng khi nghe những chuyện ấy cũng nửa tin nửa ngờ. Thôi những chuyện xưa, tui không nói đến nữa. Nay tui chỉ kể những chuyện mới đây thôi.

Nguyễn Cẩm Lũy là người như thế nào, học vấn của ông như thế nào, mà dời biết bao công trình lớn, đồ sộ từ nơi này đến nơi khác như một vị “Thần Đèn”, đường đường chỉ mới học đến lớp Bốn, nhưng tên tuổi vẫn vang mãi trên đất Việt này.

Bill Gate là người như thế nào, công ty Microsoft của ông là công ty như thế nào? Sao vẫn chưa tốt nghiệp được đại học mà ông có thể trở thành một ông tỷ phú giàu nhất thế giới, đứng đầu công ty ảnh hưởng toàn cầu nhiều nhất khiến cho ai cũng phải biết mặt, biết tên.


Huống chi tui cùng các người học chung một lớp, ngành giáo dục cải cách liên miên. Ngó thấy mấy bài kiểm tra cứ ồ ạt trào tới, ép buộc chúng ta một cách bất miễn cưỡng phải học bài, đem con điểm mà bắt nạt học trò, thác mệnh thằng “Hạng” mà bắt mình phải chiến đấu, để vét chất xám có hạn, thu trí tuệ, để thỏa lòng tham không cùng, chúng còn giả hiệu “Danh dự”, “cha, mẹ”, “thầy, cô”,… Thật khác nào tự tàn phế thân mình vào con điểm, sao cho thoát khỏi tẩu hỏa về sau?

Tui thường tới bữa bỏ ăn, nửa đem lật sách ; đầu đau như cắt, nước mắt đầm đìa ; chỉ căm tức chưa xả thịt lột da, nuốt gan uống máu thằng “Điểm”, “Hạng”. Dẫu cho tên này đội sổ của danh sách, thân phơi ngoài nội cỏ, nghìn tấn chất xám phải sử dụng, tui cũng vui lòng.

Các người thấy tui giữ hạng cao đã lâu, thấy mở miệng nói chút cũng kêu là chảnh, mới mừng tí xíu mà cứ ở đó chửi thầm. Trong khi đó, thiếu cha gì đứa chảnh hơn tui ; bài nào khó tui sẵn sàng giảng ; giờ kiểm tra phao vẫn sẳn sàng ; mà tui vẫn nghĩ: lúc xông pha phòng thi thì cùng nhau sống chết, lúc trong lớp giờ rãnh nhàn hạ thì cùng nhau vui cười. Thế nhưng do thằng “Điểm”, “Hạng” ức chế, nó bắt tui buồn, rồi gây hiểu lầm, có ai hiểu được nỗi niềm riêng?...

Giờ các người thấy lớp mất đoàn kết mà không biết lo, thấy con điểm cứ hành thế mà không biết thẹn. Nhưng nay, tui chỉ là một học sinh, không phải Bộ giáo dục hay Hiệu trưởng, chỉ cầu mong lớp hãy hiểu lẫn nhau và đoàn kết lại.

Nhưng tui bảo thật với các người: nên nhớ câu “đặt mồi lửa vào dưới đống củi” là nguy cơ có thể kiểm tra đột xuất, nên lấy điều “kiềng canh nóng mà thổi rau nguội” làm răn sợ nếu như quên không học bài. Huấn luyện học sinh quay bài, liếc mắt; khiến cho người người giỏi như Dương Tiễn ; chép phao, hỏi bài nhanh, lẹ, chính xác khiến ai nấy cũng đều như Tia Chớp ; ném giấy, quăng bài, rèn cho người người thuần phục Tiểu Lý Phi Đao ; lật sách, nhìn giám thị thầm kín như ăn trộm. Như vậy mới có thể đối phó được với kẻ thù không đội trời chung. Khi đó, chẳng những điểm người người đều đi lên, đồng hạng trong top nhiều vô kể, nhà nhà được sung túc, mà tui còn được ăn ngon, ngủ yên.

Bởi thế, nay tui viết những điều này như để tham khảo, suy ngẫm xem điều tui nói là đúng hay sai. Và tui nghĩ chỉ có thế đất nước mới yên bình, trăm họ được ấm no, có khi còn được lưu danh muôn thuở. Tui viết ra điều này để mấy người hiểu bụng tui.

Page 1 of 1 (2 items) | RSS
Copyright 2006 - 2011 by DamSan.Net
Powered by Community Server (Non-Commercial Edition), by Telligent Systems