Đam San .Net
Diễn đàn yêu âm nhạc và nhạc cụ dân tộc Việt Nam


Bạn đang truy cập vào diễn đàn cũ của Đamsan.Net. Diễn đàn này không nhận đăng kí thành viên mới cũng như bài viết mới kể từ ngày 11-02-2012.
BQT.

Thông tin tổng hợp Qũy từ thiện ĐamSan, ( Đề nghị các bạn không nên viết bài trong đây).

rated by 0 users
This post has 3 Replies | 0 Followers

Top 10 Contributor
cầm sư cấp 4
music_heal_mysoul Posted: 08-27-2008 21:20

 -Sau 1 tháng chuẩn bị Qũy từ thiện Đam San dự kiến sẽ hoạt động chính thức vào ngày 1/9/2008. Hiện tại quỹ đã nhận được sự đóng góp và ủng hộ của vài thành viên thân thuộc. Vì có vài điều cần lưu ý nên việc công khai chi tiết số tiền của các thành viên tạm thời chưa nêu lên ở đây. Vì vậy nếu thay đổi gì về cách thức hoạt động sẽ đc cập nhật trong thời gian sớm nhất.

- Topic này mở ra để cập nhật các vấn đề về quỹ như :

+Danh sách các thành viên đã ủng hộ. 

+Các thông tin chi tiết về thu chi sẽ đc cập nhật lên ĐamSan vào ngày cuối của tháng hoặc ngày đầu của tháng.

+Các thông tin đầy đủ và đáng tin cậy trên các phương tiện thông tin đại chúng về các trường hợp khó khăn.

Mọi ý kiến đóng góp  về quỹ xin các bạn sang bên topic " Đam San cùng chung tay làm việc thiết thực hơn".

 

 

Top 10 Contributor
cầm sư cấp 4

Các thành viên đóng góp từ 1/8-1/9/2008.

    1/ chị Đoan Trang và gia đình thầy Nguyễn Đình Nghĩa.

    2/ Kirinhn.

    3/ Ninja.

    4/...

    5/... 2 thành viên này đang chờ Lee cập nhật từ topic mua sáo từ thiện.

    6/ Finaletoheaven.

    7/ DongtaHoangDuocSu

    8/ MHM.

    9/ Claudius90.

   10/ Huân ( Đồng Nai)

   11/ leehonso

Tổng kết số tiền cuối tháng: 1.950.000 (vnd)+ 100 usd.

 

 

Top 10 Contributor
cầm sư cấp 4

Ngày 14/9/2008 đại diện Đamsan đã đến thăm và vui Trung Thu với các em nhỏ thiếu may mắn ở NGÔI NHÀ MAY MẮN & TRUNG TÂM CHẤP CÁNH tại phường Bình Hưng Hòa A, quận Bình Tân, tp Hồ Chí Minh. ĐamSan đã trích một số tiền nhỏ để mua bánh kẹo cho các em vui Trung Thu. Và mọi người đều thán phục cô Aline Rebeaud ( tên thân mật là cô Tim ) người đã bỏ cả tuổi trẻ để đến  và ở lại mảnh đất Việt Nam để làm nơi nương tựa cho những người kém may mắn, những đứa bé mồ côi .

Thông tin từ Ngôi nhà may mắn đã có rất nhiều trên các báo , nên MHM ko cần thiết phải giới thiệu nhiều. Dưới đây là một số bài báo nói về NGÔI NHÀ MAY MẮN & TRUNG TAM CHẤP CÁNH:

 

TIm Aline Rebeaud và "ngôi nhà may mắn"

 

Tim (thứ hai bên phải) - trong buổi nhận giải thưởng của Hội Chữ thập đỏ quốc tế

TTCN - Năm 1992, ở tuổi 20, Aline Rebeaud - cô sinh viên Trường đại học Mỹ thuật Thụy Sĩ - đã từ châu Âu theo đường bộ đi từ Liên Xô sang Mông Cổ rồi Trung Quốc và sau cùng là Việt Nam để du lịch và tìm đề tài sáng tác.

Những chuyến dừng chân ngắn ngủi ở Hà Nội, Huế rồi TP.HCM và rồi “cái đêm định mệnh” ấy đã khiến cô “chôn chặt” cuộc đời mình ở đất nước này.

Một hôm đang trên đường về khuya, Aline Rebeaud bỗng nghe tiếng khóc của một bé trai chừng 10 tuổi. Chị đưa tay ra hiệu hỏi có phải cần ăn? Nó gật đầu. Chị vẫy tay gọi nó theo, nhưng đi một quãng, nhìn lại thấy bé vẫn nằm đó. Hóa ra nó đang đói  lả. Chị cõng nó lên, đưa đi ăn rồi dắt về khách sạn. Đêm đó chị không sao ngủ được, cứ nghĩ mãi về thân phận những đứa trẻ lang thang, xin ăn trên đường phố... Và chị quyết định đến các cô nhi viện để tìm hiểu. Tới cơ sở điều trị tâm thần ở Thủ Đức, chị gặp Trần Văn Thành, 13 tuổi, người đầy ghẻ lở và mắc đủ thứ bệnh: tim, thấp khớp, phổi ứ nước...

Người ta nói cậu bé này không có gia đình, bệnh nặng chỉ chờ chết. Chị đưa Thành vô một bệnh viện thành phố và ở lại chăm Thành như mẹ lo cho con. Chị kể: “Mỗi ngày bác sĩ phải rút nước trong phổi ra nhiều lắm. Thành nằm ba tháng mới xuất viện, mình cũng ngủ dưới gầm giường, đi lấy cơm, giặt quần áo cho nó chung với mấy người nuôi bệnh khác... Hôm xuất viện, người ta chỉ tay qua cái cổng và đặt cho mình tên “Tim”. Cái tên Tim Aline Rebeaud có từ đó. Rồi mình lập nhà May Mắn này cũng do gặp Thành”. Chị tiếp: “Nó ở cô nhi viện, rồi trường mầm non, 10 tuổi đã bị đưa vô trại tâm thần ở chung với người lớn. Lúc đó 13 tuổi mà hỏi con tên gì cũng không biết, vì từ nhỏ người ta chỉ gọi “mày”. Mình đưa nó đi phố cho nó biết, rồi dạy chữ”.

 

Lớp học cho trẻ em nghèo trong xóm
Một lần đưa Thành xem phim ở rạp Minh Châu, Tim lại gặp một cậu bé khoảng 10 tuổi, tên Bình xin tiền, chị cho  nó cùng vào xem. Trưa hôm sau, chị quay lại chở Bình về... Số trẻ lang thang đưa về ngày càng đông. Lúc đó Tim đã thuê một căn nhà nhỏ ở Tân Bình, bán tranh để có tiền lo cho bọn trẻ, rồi đi chợ nấu ăn, dạy chữ, dạy vẽ... cho các con.

Nhà May Mắn (6/17 Tân Kỳ - Tân Quí, khu phố 4, phường Bình Hưng Hòa A, quận Bình Tân, TP.HCM) ra đời năm 1993, nay là tổ ấm của một “đại gia đình” 50 con người có số phận không may - gồm trẻ mồ côi, người khuyết tật do Tim đưa về. Khởi đầu chỉ là dãy nhà tạm bợ trên khu đất sình lầy ở cạnh nghĩa trang Bình Hưng Hòa. Sau 12 năm, “cơ ngơi” có thêm mấy phòng, vẫn lụp xụp, đầy bụi, ngập nước khi trời mưa.

Nguyễn Văn Bình - đứa bé lang thang trước rạp Minh Châu năm nào nay đã 24 tuổi, là họa sĩ, năm 2003 được mẹ Tim đứng ra làm đám cưới với cô hàng xóm Phạm Thị Bảo Châu. Bình kể: “Nhờ mẹ Tim thông báo trên truyền hình, cách đây hai năm tôi mới biết ba mẹ ruột mình còn sống với bốn đứa em ở Nghệ An. Hồi 8 tuổi, tôi bị người ta bắt cóc đưa vô Đà Nẵng, không biết đường về, theo tàu lửa vô Sài Gòn, bơ vơ. Đi ăn xin, rồi bị người ta bắt đi đánh giày. Có bữa bị mất hết tiền phải bỏ trốn.

Sống trước rạp Minh Châu gần hai năm thì đêm đó (1996) thấy mẹ Tim dắt anh Thành tôi xáp vô xin tiền, mẹ không cho mà hỏi thăm hoàn cảnh rồi cho coi phim luôn. Anh Thành chê tôi dơ, xô ra, mẹ năn nỉ - nói lúc trước con cũng dơ như bạn vậy. Mẹ biểu hai đứa bắt tay. Xem phim xong mẹ mua cho hai ổ bánh mì, dặn ăn xong thì ngủ ở đó, 10 giờ sáng mai mẹ tới rước. Hôm sau, chờ tới 12 giờ trưa, tôi ngủ quên, mẹ tới đánh thức dậy, chở về nhà ở phường 13, quận Tân Bình. Mẹ đi chiếc xe đạp cũ, áo đẫm mồ hôi…

Lúc mới về đây, mẹ thuê hết bốn phòng trọ trong một căn nhà lá, rồi từ từ sửa sang lại... Mẹ cho học chữ, dạy vẽ, dạy tiếng Pháp, rồi cho đi học ba tháng về tạo mẫu ở Lyon, Pháp. Có đêm tụi tôi đi chơi về khuya, mẹ ngồi chờ tới 2 giờ sáng. Năm 17 tuổi, một lần đi đánh nhau về bị mẹ tát. Tát xong, mẹ khóc. Tôi hỏi: “Sao đánh con rồi mà mẹ còn khóc?”. Mẹ bảo: “Vì tức quá, dạy hoài mà không nghe”. Từ đó tôi sợ quá không dám đi “quậy” nữa”.

Võ Thị Thu Hiền mồ côi từ năm lên 7, bị sốt bại liệt, vẹo cột sống, đi lại khó khăn, được một tu viện cưu mang. Năm 17 tuổi, Hiền được mẹ Tim nhận về. Hiền nói: “Lúc đó tôi chưa biết chữ nhiều, mẹ cho học chữ, nghỉ một bữa mẹ cũng không cho. Nhưng tôi chỉ học tới lớp 8 vì cứ nhức đầu”. Giờ thì Hiền phụ trách xưởng may có 14 người. Sản phẩm là những con thú nhồi bông ngộ nghĩnh bán cho khách nước ngoài. Năm 2003, đám cưới Thu Hiền với Đặng Văn Lanh (em trai bệnh nhân Đặng Văn Tài, vào nhà May Mắn để chăm sóc người bệnh), mẹ Tim cũng theo đưa dâu về Sóc Trăng. Mùa hè năm nay họ sinh được bé gái - tên Na, còn “bà ngoại” Tim thì cứ thích gọi bé là Hiền Mai.

Ra vào các bệnh viện, Tim cứ xốn xang với hoàn cảnh bi đát tột cùng của những số phận không may bị tai nạn lao động, gãy cột sống, liệt nằm một chỗ. Nhiều người bị gia đình bỏ rơi. Chị lặng lẽ đưa họ về nhà May Mắn. Đặng Văn Tài, quê ở Sóc Trăng, một lần hái dừa thuê bị té chấn thương cột sống, điều trị ở Bệnh viện Chấn thương chỉnh hình (CTCH) suốt thời gian dài, bị loét, được Tim chăm sóc. Xuất viện, chị đưa Tài về nhà May Mắn, cho học vẽ rồi sang Pháp học nâng cao tay nghề.

Chiều thứ bảy, tôi gặp đủ năm cha con anh Lý Văn Môn khi các cháu đi học về. “Một đứa học nội trú nên ít khi về. Mình liệt hết hai chân, vợ bỏ đi, mà tụi nhỏ được đi học đầy đủ... Năm 1995, đi Lộc Ninh làm than củi, xe bò lật, bị cây đè gãy cột sống, nằm ở Bệnh viện CTCH một tháng, ba đứa con ở nhà, vợ sắp sinh, không tiền... Lúc ấy Tim vô bệnh viện nuôi anh Tài, thấy hoàn cảnh như vậy cô đóng viện phí, cho tiền ăn. Sau đó phải sang Trung tâm Phục hồi chức năng chữa thêm ba tháng.

Về nhà được 20 ngày thì vợ sinh, tôi nằm một chỗ nên bị loét, lại phải vô Bệnh viện CTCH. Vậy là Tim cho tiền mua sữa, mướn vú nuôi bé Hẹ (tên mẹ Tim đặt) để vợ tôi vô bệnh viện lo cho chồng. Khi xuất viện, Tim cho xe đưa về Định Quán và một ít tiền. Nhưng nhà cửa đã bán hết, phải ở nhờ bên vợ, bị hắt hủi... Tim biết được, lại đón cả gia đình lên nhà May Mắn. Lúc đầu vợ tôi cũng ở đây phụ làm vệ sinh lặt vặt, nhưng năm 1998 bỏ đi biệt tích. Tôi còn đi xe lăn được, Tim cho học đồ họa vi tính, ra “nghề” chỉnh sửa hình ảnh, làm thiệp... hơn sáu năm qua”.

Anh Môn cứ lặp đi lặp lại: “Lạ lắm, khó tìm được một người như Tim. “Tây” mà đi nuôi người bệnh cũng túc trực trong bệnh viện, cùng ăn với anh em, gắp rau muống không được thì bốc tay. Nếu không gặp Tim chắc giờ này mình “xong” rồi, mấy đứa nhỏ cũng không biết trôi dạt về đâu... Tôi mổ cột sống hai lần, rồi mổ sạn bàng quang, mổ đưa bàng quang ra da, thủng đại tràng phải làm hậu môn tạm... tám lần mổ, mỗi lần từ vài triệu đến chục triệu, Tim lo hết. Người tôi lúc nào cũng đau nhức, rát buốt như phỏng từ trong xương... Sống đối với tôi là một cực hình, nhưng phải ráng để kèm mấy đứa nhỏ”.

Gần 20 người bị gãy cột sống, liệt cả hai chân, có người gãy cột sống cổ liệt cả tứ chi phải đút ăn... Tim đưa về, thuê người chăm sóc, tắm giặt, cho học chữ, học nghề. Chị tâm sự : “Nhiều người chán đời, nghĩ liệt là chấm hết. Tôi phải giải thích là họ vẫn còn cái đầu. Đa số tuổi 20-35, chỉ lao động chân tay, ít học. Vì vậy phải lo cho họ học chữ rồi mới dạy nghề, mà phải chuyên môn một chút. Nếu biết sơ sơ thì sau này cũng chỉ đi làm thuê chứ không cạnh tranh nổi. Chẳng hạn như biết vẽ rồi thì cũng phải 5-6 năm mới có thể tự “bay” được”.
Ngoài 50 số phận không may “thường trú” ở đây, còn có trên 60 trẻ con gia đình khó khăn ở quanh xóm vào học chữ. Chung sức với Tim để đưa nhà May Mắn đi lên còn có những tấm lòng của thầy giáo Võ Thanh Tùng, cô Nguyễn Thị Kim Chi, ông Trịnh Duy Sơn, giáo viên người Pháp Vincent…

Lo ăn ở, học tập cho gần 100 con người là chuyện vô cùng khó khăn. Tim phải vận động Tổ chức nhà May Mắn (Maison Chance) ở Pháp, Thụy Sĩ, các công ty, đơn vị trong nước... “Nhiều khi 3 giờ sáng mình còn ngồi “chat” với bạn bè ở nước ngoài để mong họ hỗ trợ. Bên đó là cuối giờ chiều, họ vừa tan sở về nên rỗi rảnh, còn mình ở đây đã 2-3 giờ sáng, buồn ngủ muốn chết! Đang bắt đầu xây dựng một trung tâm cho người tàn tật nặng hơn. Mình còn muốn giúp rất nhiều người nhưng chưa có điều kiện...”.

Năm 2002, tại TP.HCM, chị được trao tặng giải thưởng “Prix Henry Dunant” của Hội Chữ thập đỏ quốc tế.

Tôi hỏi: “Điều gì đã “quyến rũ” chị đến với công việc này? Chị đã yêu chưa?”. Tim cười: “Ở nơi đẹp nhất thế giới mà lòng mình buồn thì cũng không vui. Làm việc này sao lại chưa yêu? Tôi gắn bó với Việt Nam chỉ vì thấy một đứa bé sắp chết và không nhắm mắt làm ngơ được. Còn công việc, thì không biết trời hay ai đó định rồi”.

Tất bật với nhà May Mắn từ sáng đến khuya, Tim không còn thời gian để vẽ tranh như ngày nào, nhưng chị đang cùng những số phận không may phác cho chúng ta một bức tranh lớn. Lớn và thật đẹp. 

                                                                                                                                                                       KIM SƠN

 

Gia đình ngoại hạng của Tim Aline Rebeaud
In

Từ mười năm nay, Tim Aline (31 tuổi) chia sẻ cuộc sống với các em mồ côi, các người khuyết tật bị mọi người bỏ rơi. Hôm nay có khoảng 50 người sống nhờ mái ấm do Tim xây dựng. Một mái ấm không những giúp họ tìm được thăng bằng cá nhân mà còn được huấn luyện trong hy vọng sẽ có một chỗ đứng trong xã hội.

Câu chuyện bắt đầu vào một ngày nóng bức năm 1993. Tình cờ tôi vào thăm khoa tâm thần chật ních bệnh nhân ở một bệnh viện miền Nam Việt Nam. Phần đông bệnh nhân ở đây là nạn nhân của chiến tranh Việt Nam. Họ níu nhau nói: “Cho tôi về nhà”. Một vài người bị trói, cặp mắt của họ ngơ ngác. Còng rỉ rét làm nứt mắc cá chân và cổ tay. Trên một ngàn người bị chấn thương về mặt tinh thần lẫn thể lý. Họ bị ghẻ lở và suy thoái trầm trọng.

Giữa đám người hôi thối và rối bòng bong này, tôi thấy một bé trai khoảng mười tuổi đang nằm dưới đất, bụng phình lên vì nhiễm trùng, tay chân khẳng khiu, nét đau đớn lộ trên gương mặt. Tôi đến gần, cố bắt chuyện, tôi hỏi tên em. Em không biết... Bị mọi người bỏ quên, từ lâu sống trong bóng tối và trong đơn độc, em quên tên mình, quên mình là ai. Đọc hồ sơ của em, tôi biết tên em là Thành.

Thành đau nặng: em ho rủ rượi và không còn cử động được. Em nhìn tôi, ánh mắt của em là ánh mắt của một em bé không hy vọng. Tôi hỏi y tá về trường hợp của em. Họ cho hay trong vài ngày sắp tới em sẽ chết: bệnh đã vào phổi, tim, gan và em còn bị ghẻ. Tôi nhìn Thành lại, em không có vẽ điên và vẫn còn sống. Đứng trước cái chết của một em bé là đối diện với bất công. Không chấp nhận được.

Tôi đi gặp ông giám đốc và xin ông giao em bé bệnh này cho tôi. Ông chấp nhận dù ông nghi ngờ về tương lai của Thành.

Trước hết là phải săn sóc em. Tôi đem em đến Bệnh Viện Tim Mạch Hồ Chí Minh và giao em cho các y tá ở khu cấp cứu đặc biệt. Tôi vừa quay đi thì họ kêu tôi lại, giải thích là họ không có thì giờ săn sóc em, quy định của bệnh viện là người thân phải săn sóc người bệnh. Tôi đến bên giường bệnh của Thành, ngồi trên giường của em. Tôi ở lại ngày đêm để săn sóc em, cho em ăn, thương yêu em như một người em ruột của mình.

Phải hơn ba tháng rưởi em mới khá lên và họ đề nghị cho em xuất viện. Vậy là tôi phải tìm một căn nhà để nuôi em và những người khác...

Và thế là cuối mùa hè 1993, câu chuyện căn Nhà May Mắn bắt đầu, một tiếng gọi của quả tim do đối diện với số phận của những người vô tội không gia đình, không nhà cửa.

Tôi gom về nhà khoảng mười mấy em như Thành, mồ côi, khuyết tật gặp ngoài đường. Chúng tôi sống chung với nhau như một gia đình và bắt đầu tìm hiểu nhau.

Tôi dạy các em học vẽ, học hát, học nhảy để các em có thể diễn tả những gì các em cảm nhận trong lòng. Tôi nhận ra dù các em có kinh nghiệm làm việc nhưng khổ thay các em chậm phát triển về mặt văn hóa và học vấn. Nếu tôi muốn giúp các em thoát khỏi tình trạng này thì phải cần rất nhiều thời gian. Phải mất nhiều năm trời.

Các em không biết chữ khi đến Nhà May Mắn, không tin ở chính mình và cũng không tin ở người khác. Và thế là tôi bắt đầu chương trình dàn dựng lại cuộc sống, công việc trường thiên là công việc giáo dục, với những khái niệm sơ đẳng như lắng nghe, tôn trọng đời sống người khác, chia sẻ, tươi cười, tha thứ, đoàn kết, phân chia việc nhà.

Tôi ra đường để tìm những người sống ngoài đường, các em mồ côi, các người không lành mạnh. Tôi cũng đến thăm các bệnh viện ở miền Nam Việt Nam và khám phá thêm có một nhóm người không may: những người bị tai nạn lao động, bị liệt do gãy cột sống. Ở Việt Nam chưa nơi giúp đỡ những người bị khuyết tật nặng. Dù họ còn người thân nhưng họ cũng bị bỏ rơi vì bị cho là vô dụng, không chữa lành được.

Không được giúp đỡ, họ sẽ bị nặng thêm, chân cứng lại và sẽ teo dần vì thiếu hoạt động. Họ bắt đầu bị hoại tử, nhiễm trùng đường tiểu và thận bị suy nặng. Nếu không nhận được sự giúp đỡ thích ứng, chắc chắn họ sẽ chết.

Ngược lại, nếu trong thời gian đầu, những người bệnh này được săn sóc chu đáo, sức khỏe của họ sẽ gần như trở lại bình thường. Dù chân của họ bị liệt suốt đời nhưng họ vẫn còn cơ quan thiết yếu: họ vẫn còn cả cái đầu!

Mục tiêu của Nhà May Mắn là mang đến cho những người gặp hoàn cảnh khó khăn nhất sức lực, lòng can đảm để vươn lên sống trong niềm tin tưởng. Có nghề trong tay, họ sống tự lập, cảm thấy mình hữu ích và được tôn trọng. Họ tìm lại được nhân phẩm và cùng một lúc là ý nghĩa cuộc sống.

 

 

 

 

 

 

Vậy các bạn muốn liên hệ đóng góp hổ trợ xin vui lòng liên hệ với :

 

Liên Hệ Với Maison Chance In

'; writethis(jsval);//--> <object classid="clsid:38481807-CA0E-42D2-BF39-B33AF135CC4D" id="ieooui"> </object> st1\:* { BEHAVIOR: url(#ieooui) }

Việt Nam

Tổ chức Maison Chance tại Việt Nam

Nhà May Mắn / Maison Chance

06/17 đường Tân Kỳ Tân Quý,

Khu phố 4. P. Bình Hưng Hòa A, Q.

Bình Tân,

Tp. Hồ Chí Minh,

Việtnam

Tel et Fax: +84 (0) 8 875 51 71

   

Trung Tâm Chắp Cánh

19 A đường số 1, KP.9,

P. Bình Hưng Hòa A, Q. Bình Tân,

Tp. Hồ Chí Minh,

Việtnam

Fax: +84 (0) 8 7670434

Tel: +84 (0) 8 265 95 66

' ); document.write( addy33486 ); document.write( '' ); //-->\n vietnam@maison-chance.org ' ); //--> Địa chỉ email này đang được bảo vệ khỏi chương trình thư rác, bạn cần bật Javascript để xem nó ' ); //-->

   

Canada

Tổ chức Maison Chance Canada

349, Chambly Ave

Greenfield Park (Québec) J4V 2E7

Tel: (450) 923 1888

' ); document.write( addy31537 ); document.write( '' ); //-->\n canada@maison-chance.org ' ); //--> Địa chỉ email này đang được bảo vệ khỏi chương trình thư rác, bạn cần bật Javascript để xem nó ' ); //-->

www.maison-chance.ca

 

Pháp

Tổ chức Maison Chance Pháp

39 rue Georges Courteline

69100 Villeurbanne

Tel: +33 (0) 6 77 40 06 22

' ); document.write( addy92093 ); document.write( '' ); //-->\n france@maison-chance.org ' ); //--> Địa chỉ email này đang được bảo vệ khỏi chương trình thư rác, bạn cần bật Javascript để xem nó ' ); //-->

   

Thuỵ Sĩ

Tổ chức Maison Chance Thuỵ Sĩ

Case postale 5201

1002 Lausanne

Tel: +41 (0) 21 653 21 86

' ); document.write( addy93144 ); document.write( '' ); //-->\n suisse@maison-chance.org ' ); //--> Địa chỉ email này đang được bảo vệ khỏi chương trình thư rác, bạn cần bật Javascript để xem nó ' ); //-->

www.maison-chance.ch

 

  Bỉ

Tổ chức Maison Chance Bỉ

80 rue Albert Meunier

1160 Bruxelles

Tel: +32 (0) 4 85 60 77 30

' ); document.write( addy88298 ); document.write( '' ); //-->\n belgique@maison-chance.org ' ); //--> Địa chỉ email này đang được bảo vệ khỏi chương trình thư rác, bạn cần bật Javascript để xem nó ' ); //-->

   

Mỹ

Tổ chức Maison Chance USA

8120 Industrial Pkwy

Sacramento

Tel: 916 548 2771 - 832 419 7993

' ); document.write( addy87026 ); document.write( '' ); //-->\n info@maison-chance.us ' ); //--> Địa chỉ email này đang được bảo vệ khỏi chương trình thư rác, bạn cần bật Javascript để xem nó ' ); //-->

www.maison-chance.us

 

  

Top 10 Contributor
cầm sư cấp 4

Thông tin tổng kết tháng 9 :

  + Ko có thành viên đóng góp.

  + Tết Trung Thu : 4 thành viên (Saodieucaonguyen,MHM,Saotruc,Ngọc) thay mặt ĐamSan đến thăm và mua bánh kẹo cho các em  nhỏ vui Trung Thu  ở trung tâm Chấp Cánh(Tổng chi là 344.000 vnd ).

  + Ngày (5/10/2008) đến giao lưu , thổi sáo với các bạn ở Ngôi Nhà May Mắn,thêm vào đó có gửi tặng 8 cây sáo cho các bạn và ủng hộ 100 (usd) cho quỹ "Maison Chance". ( Tổng chi 100 usd ).

 

 

Vậy hiện tại quỹ ĐamSan còn lại số tiền là : 1.606.000 vnd.

Page 1 of 1 (4 items) | RSS
Copyright 2006 - 2011 by DamSan.Net
Powered by Community Server (Non-Commercial Edition), by Telligent Systems